Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1211

Cập nhật lúc: 2025-02-28 19:46:20
Lượt xem: 19

Nhà họ Bạch nằm ở phía đông đội sản xuất, căn nhà cũ kỹ với vài gian phòng đất nhỏ. Những bức tường gạch được trét bằng bùn, sân trong cũng lộn xộn, không hề có quy củ.

Uông Tử Yên và Kim Xán nhìn Bạch Mân, trong mắt lộ rõ vẻ khó tin—một cô gái như cô lại lớn lên ở nơi thế này sao?

Bạch Mân nhận ra ánh mắt của họ, nhưng cô không hề thấy xấu hổ—chỉ có mệt mỏi.

Nga

Cô không xấu hổ, bởi nghèo khổ chưa bao giờ là điều đáng hổ thẹn. Cô đã quen với những bức tường loang lổ, mái nhà cũ nát, quen với sự thiếu thốn bủa vây từ nhỏ. Nhưng điều khiến cô kiệt quệ không phải là sự nghèo túng, mà là những tháng năm dài đằng đẵng sống trong lạnh lẽo, bị chính gia đình ruồng bỏ, áp bức. Nỗi mệt mỏi ấy không chỉ là gánh nặng thể xác, mà còn là vết hằn sâu trong tâm hồn—một nỗi chán chường đã tích tụ qua bao năm tháng nhẫn nhịn, cố gắng, nhưng chưa từng nhận lại dù chỉ một chút hơi ấm tình thân.

Giờ đây, khi đứng trước căn nhà cũ kỹ này, cô mới nhận ra: điều thực sự đẩy con người ta đến bước đường cùng không phải là cái nghèo, mà là những tổn thương chồng chất trong lòng theo thời gian .

Từ nhỏ đến lớn, những khoảnh khắc nhẹ nhõm và vui vẻ nhất của Bạch Mân luôn là khi cô ở bên ngoài ngôi nhà này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1211.html.]

Cô hít sâu một hơi. Việc kiên quyết đi theo Cố Đình Hoài của cô chắc chắn đã chọc giận cha mẹ và Hoàng Thịnh, lần này trở về, e rằng sẽ phải đối mặt với hàng loạt chỉ trích. Dù trong lòng vẫn có chút sợ hãi, nhưng cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

Giống như lời Cố Nguyệt Hoài đã nói, đời người không thể có tất cả, muốn đạt được thứ gì, nhất định phải biết đánh đổi.

Lần này , cô đã có quyết định của mình và sẵn sàng đối mặt với tất cả để bảo vệ nó.

Cô đã nhẫn nhịn quá lâu, nhưng lần này, cô nhất định không cúi đầu nữa. Cô không sinh ra để trở thành một con rối, càng không chấp nhận bị trói buộc cả đời trong số phận mà kẻ khác áp đặt. Cô có quyền mưu cầu hạnh phúc, có quyền tự do lựa chọn con đường cho riêng mình. Dù phải trả giá thế nào, cô cũng không để bản thân sống như một kẻ nô dịch, mãi mãi bị giam cầm trong một chiếc lồng không lối thoát .

Nghĩ vậy, ánh mắt Bạch Mân dần trở nên kiên định.

Cô quay sang Cố Nguyệt Hoài, Uông Tử Yên và Kim Xán, khẽ mỉm cười, giọng nói đầy cảm kích: “Chị về đến nhà rồi, các em mau trở về đi thôi, trời tối thêm chút nữa sẽ khó đi. Hôm nay thật sự vất vả cho các em , hôm nào chị mời các em đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa ra trò nhé !”

Loading...