Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1203
Cập nhật lúc: 2025-02-28 10:39:47
Lượt xem: 21
Không đợi Vạn Thanh Lam từ chối, Diêu Mỹ Lệ đã ngượng ngùng nhẹ nhàng đáp:
"Vậy làm phiền anh rồi."
Cố Nguyệt Hoài đang thu dọn bát đũa, nghe thấy cuộc nói chuyện thì khựng lại , ngước mắt nhìn Diêu Mỹ Lệ một cái.
Biểu cảm của cô ta rất bình thản, không quá vui mừng cũng không hề tỏ vẻ áy náy, cứ như câu nói vừa rồi chỉ là một lời thuận miệng.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, dặn dò:
"Anh cũng uống rượu rồi, để Tiểu Lôi đi cùng. Nhớ cầm đèn pin theo, trên đường cẩn thận một chút."
Nghe vậy, Cố Tích Hoài vừa định xua tay từ chối nhưng Cố Nguyệt Hoài đã nháy mắt ra hiệu cho Lôi Nghị. Lôi Nghị bắt được tín hiêu , nhanh chóng nói :
"Được, em và Tích Hoài cùng đi, sau đó chúng em sẽ về chung, trên đường có chuyện gì cũng có người hỗ trợ ."
Lôi Nghị đã nói như vậy, Cố Tích Hoài chỉ đành gật đầu đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1203.html.]
Nga
Diêu Mỹ Lệ cũng không nhiều làm từ chối. Cứ thế, tổ bốn người cùng xuất phát đi công xã .
Khi Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ vừa rời đi, Bạch Mân cũng chuẩn bị về nhà, nhưng bất ngờ xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.
Bạch Mân kiên quyết không để Cố Đình Hoài đưa mình về nhà. Đôi mắt cô né tránh, môi mím chặt, vẻ mặt đầy do dự, căng thẳng và lo lắng. Cô liên tục xua tay từ chối, dù Cố Đình Hoài chỉ muốn đưa cô đến đại đội. Cảnh tượng này, kết hợp với những hành động khác thường khi Cố Đình Hoài đón Bạch Mân, cuối cùng khiến Cố Nguyệt Hoài nhận ra và lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, chậm rãi hỏi:
"Anh cả đến nhà họ Bạch bị gây khó dễ sao?"
Những lời này vừa rơi xuống , ánh mắt của những người còn lại trong phòng đều đổ dồn về phía Bạch Mân và Cố Đình Hoài. Những người này , nói lên cũng đều là bạn bè của những thành viên gia đình nhà họ Cố , cũng thường xuyên tiếp xúc với Cố Đình Hoài, nên khi nghe được lời nói này, họ không khỏi nhìn Bạch Mân bằng ánh mắt mang theo ngạc nhiên bất ngờ , cũng có khó hiểu.
Bạch Mân cảm thấy mặt đỏ tai hồng, môi mấp máy, như muốn giải thích điều gì đó nhưng lại không biết phải nói gì. Cô nhớ lại màn diễn xuất của cha mẹ vừa rồi, cuối cùng chỉ có thể im lặng, không thể biện minh được. Cô đứng đó , thần sắc dần trở nên buồn bã, ánh mắt cũng mang chút mất mát.
Cố Đình Hoài không muốn nhất chính là thấy vẻ mặt này của Bạch Mân , anh đứng lên chắn trước mặt Bạch Mân, khẽ cười khổ, nói:
"Đâu có khoa trương như vậy, làm khó dễ hay không làm khó dễ cái gì chứ? Chúng ta đều là người nhà quê, có lễ nghi hay đạo lý gì mà phải làm khó nhau? Anh thật sự chỉ là lỡ trật chân thôi mà."