Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1147
Cập nhật lúc: 2025-02-01 10:37:06
Lượt xem: 19
Ngược lại, Cố Nguyệt Hoài chẳng hề để ý đến sự có mặt của Tống Kim An . Sau khi kể xong, cô nhìn Vương Phúc, nhẹ nhàng nói:
"Bí thư chi bộ, một cây làm chẳng nên non. Đây chỉ là chuyện cãi vã mẫu thuẫn giữa những người trẻ tuổi, có thể chuyện lớn hoá nhỏ , liền không cần làm lớn chuyện . Chú cứ về giải quyết công việc của mình, chuyện này không làm phiền chú nữa , những người trẻ tuổi bọn cháu tự có cách giải quyết ."
Dù Hoàng Thịnh là người ra tay trước, nhưng Cố Đình Hoài cũng không chịu thiệt. Nếu làm lớn chuyện này, không chỉ ảnh hưởng đến danh dự của Bạch Mân mà còn khiến tình hình thêm rối ren.
Hơn nữa, sau chuyện này, mối quan hệ giữa Cố Đình Hoài và Bạch Mân lại càng trở nên khăng khít hơn. Đúng ra còn phải cảm ơn Hoàng Thịnh cái này công cụ người thúc đẩy tăng tiến tình cảm giữa họ .
Sau khi nghe xong lời Cố Nguyệt Hoài, Vương Phúc quay sang Hoàng Thịnh, giọng điềm đạm:
"Thanh niên trí thức Hoàng, cậu có ý kiến gì không?"
Hoàng Thịnh cau mày, giận dữ phản bác:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1147.html.]
Nga
"Tôi bị đánh thành ra như vậy, lẽ nào cứ thế bỏ qua? Hay là đại đội sản xuất Đại Lao Tử các người liên kết bắt nạt thanh niên trí thức từ thủ đô xuống đây? Các người có dám để lãnh đạo công xã Hoàng Oanh biết các người bài ngoại thế nào không?"
Cố Đình Hoài nghiến răng, định lên tiếng phản bác, nhưng chợt nghe Cố Nguyệt Hoài nói:
"Hoàng Thịnh, tôi cho anh ba phần thể diện, anh đừng tự không biết mình là ai ? Được, nếu anh muốn làm lớn chuyện này, vậy thì đi báo công an. Tìm bí thư chi bộ để làm gì?"
Cô ngừng một chút, ánh mắt sắc lạnh:
"Tôi nghe nói hôm nay có một y tá ở bệnh viện huyện thắt cổ tự sát. Anh dựa vào thân phận người thủ đô đối với chúng tôi chính là một chữ hạ tiện lại một chữ người nhà quê , làm thấp hèn , chèn ép chúng tôi. Cùng lắm thì tôi học theo y tá đó, một sợi dây tự kết liễu cuộc đời ' thấp hèn ' của mình ."
Cô nhìn thẳng vào Hoàng Thịnh, giọng nói rõ ràng nhưng đầy ẩn ý:
"Thanh niên trí thức Hoàng, muốn người khác không biết, thì đừng có làm . Có những chuyện chúng ta hiều là được , không cần nói quá rõ ràng. Anh thấy có đúng không ?"
Lời nói của Cố Nguyệt Hoài tuy không chỉ đích danh nhưng mang theo hàm ý sâu xa. Trong những người có mặt ở đây , không ai hiểu rõ ý cô, nhưng Hoàng Thịnh lại không phải bọn họ , sắc mặt Hoàng Thịnh sau khi nghe Cố Nguyệt Hoài nói thì lập tức thay đổi. Anh ta nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy kinh hãi, như thể vừa thấy một bóng ma.