Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1126
Cập nhật lúc: 2025-01-22 17:46:53
Lượt xem: 9
"Thật đáng tiếc. Có chuyện gì mà phải tự sát chứ? Thật khiến người ta sợ hãi. Sau này ai còn dám đến đây khám bệnh nữa?"
"Anh nói gì lạ vậy? Bệnh viện ngày nào mà chẳng có người ch.ế.t , còn có cả nhà x.á.c nơi nằm rất nhiều x.á.c ch.ế.t nữa kia kìa . Bao nhiêu lâu nay tôi chưa từng nhìn thấy có người vì bệnh viện có người ch.ế.t mà không dám đến khám đấy ."
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày lắng nghe, nhưng nói đến nói đi cũng chỉ toàn lời đồn đoán, chẳng có thông tin nào hữu ích cả .
Cô mím môi suy tư một lúc, rồi quyết định liều một phen , giơ chân bước qua dây phong tỏa hiện trường . Khi bị một cảnh sát nhân dân giơ tay chặn lại, cô lập tức lấy thẻ công tác đeo trên cổ ra , cũng may ban nãy vì quá vội vàng nên chưa kịp tháo thẻ ra mà cứ thế chạy ra khỏi văn phòng , hiện tại cũng có thể mượn thân phận nhân viên 《 quần chúng nhật báo 》 quang minh chính đại bước vào bệnh viện tìm hiểu tình hình .
Cảnh sát nhân dân kiểm tra thẻ công tác của cô theo đúng thủ tục , rồi mới để cho cô tiến vào.
Cố Nguyệt Hoài thở hắt ra một hơi , rồi vội vàng bước vào bệnh viện. Đại sảnh vốn đông đúc người ra vào giờ đây lạnh tanh . Các y tá, bác sĩ đều đứng túm tụm lại với nhau một bên, sắc mặt ai nấy đều nặng nề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1126.html.]
Cô lướt qua bọn họ , nhanh chân đi lên tầng hai. Cố Nguyệt Hoài không tin trùng hợp lại có thể trùng hợp đến mức này , phòng bệnh xảy ra vụ tự sát của nữ y tá kia , chính là nơi Hoàng Thịnh từng ở khi nhập viện vì đau bụng .
Đến cửa phòng, cô thấy bác sĩ pháp y đeo găng tay đang kiểm tra thi thể. Thi thể được đặt nằm ngang trên sàn nhà, trên cơ thể vẫn còn mặc bộ đồng phục y tá trắng tinh . Cố Nguyệt Hoài khẽ siết c.h.ặ.t t.a.y . Cô lùi sang một bên để nhìn rõ hơn khuôn mặt người xấu số. Đó là một người phụ nữ trẻ tuổi, vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Cố Nguyệt Hoài không thể diễn tả rõ cảm giác của mình. Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa cảm thấy nặng nề trong lòng. Cảm giác rất phức tạp .
Chỉ có một điều là rõ ràng . Đó là, tuy có chút bất kính với người đã khuất , nhưng cô lại cảm thấy may mắn . May mắn vì đó không phải Bạch Mân.
Gương mặt cô gái trẻ đang yên tĩnh nằm đó khiến Cố Nguyệt Hoài nhớ lại , lần gần đây cũng là lần duy nhất nhìn thấy cô gái trẻ này .
Nga
Đó là vào buổi chiều tối ngày cô đến bệnh viện tìm Bạch Mân để lấy sách y .