Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1113
Cập nhật lúc: 2025-01-20 19:23:54
Lượt xem: 33
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy, đuôi mắt hơi nhướn lên. Cô phía trước vừa khuyên Bạch Mân tìm người đưa đón, sau lưng lão cha lại đẩy cô lên nhận nhiệm vụ ? Thật đúng là thân cha !
Việc này cô không phải cô không làm được, nhưng thực sự không có nhiều thời gian để ngày nào cũng chờ Bạch Mân tan tầm ở bệnh viện huyện rồi lại cùng trở về . Tuy nhiên, nếu sau này cô thực tập tại đó, chuyện này lại trở nên quá đơn giản , chỉ là chuyện tiện đường .
Bạch Mân cảm thấy không ổn, vội vàng xua tay nói: "Chú, đi làm cùng nhau thì được, nhưng tan tầm thì thôi ạ. Lúc cháu tan làm quá muộn, lại để Nguyệt Hoài phải chờ đợi, thật sự không hay."
Cố Nguyệt Hoài vừa húp cháo vừa chậm rãi nói: "Em đã nói rồi, chị nhanh chóng tìm một đối tượng đi, chắc chắn người đó dù làm việc gì cũng sẽ có thời gian đưa đón chị."
Nghe vậy, Cố Đình Hoài giật mình , suýt làm bát cơm trong tay rơi xuống bàn , cũng may là chỉ nghiêng đi một chút . Anh ấy lúng túng xoa xoa mép bát, động tác vụng về đến mức Yến Thiếu Ly không nhịn được phải trêu: "Anh cả Cố, Nguyệt Hoài có nói gì đâu, sao anh căng thẳng thế?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1113.html.]
Câu nói này vừa thốt ra, không khí trên bàn ăn không hiểu sao lại trở lên ái muội . Tay cầm đũa của Bạch Mân hơi khựng lại. Dù cô ấy có chút trì độn , ngây ngô trong chuyện tình cảm , nhưng cũng nhận ra Cố Đình Hoài khi đối mặt với mình có chút khác biệt khi ở với mọi người , dường như có một thứ tình cảm không tên đang lặng lẽ chảy xuôi , và nó là giành cho cô .Trong khoảnh khắc khi nghĩ đến điều đó , đôi tai Bạch Mân trở nên nóng rát , đỏ bừng, lòng cũng rối bời
Cố Đình Hoài ấp úng: “Tôi … Tôi …” Đôi tai anh đỏ ửng như muốn rỉ máu, ánh mắt không dám nhìn thẳng , cả người hoàn toàn chính là ' có tật giật mình '.
Nga
“Sách, dừng lại , anh cả. Đàn ông con trai làm gì mà cứ ấp a ấp úng mãi vậy , em còn cảm thấy xấu hổ thay anh đấy !” Cố Tích Hoài nhíu mày, vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn Cố Đình Hoài. Không khí đã được đẩy lên cao đến mức này rồi, mọi người đều đang đánh yểm trợ cho anh ấy , vậy mà anh ấy còn ở đây ngập ngừng tôi tôi , không chịu nỗ lực lên một chút , uổng phí cơ hội tốt !
Cố Nguyệt Hoài khẽ lắc đầu biết anh cả xác định là bỏ qua cơ hội tốt lần này rồi , có điều cũng không cần gấp gáp , từ từ tới đi , sau đó cô thong thả gọi hồn mọi người quay lại : “Ăn cơm mau đi, bánh bao sắp nguội cả rồi.”