Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1110

Cập nhật lúc: 2025-01-20 16:48:04
Lượt xem: 17

Những lời hắn ta nói chủ yếu đều là xoay quanh bản thân mình ở thủ đô , nào là ở thủ đô gia đình hắn có bao nhiêu giàu có , bao nhiêu tôn quý , nào là ở thủ đô hắn là nhân vật lợi hại như thế nào , nào là hắn ở thủ đô người hâm mộ xếp hàng từ đâu đến đâu . 

Cố Nguyệt Hoài cố ý rời xa hiện trường một chút, cô sợ nếu nghe thêm một chút ít những lời nói kia , bản thân sẽ không kiềm chế được ghê tởm mà muốn vung nắm đ.ấ.m đánh cho cái mỏ của hắn không còn phóng ra những lời hoang đường như thế được nữa . 

Có điều , cô đánh người tại đây thì sẽ không tránh khỏi việc bị đưa vào cục cảnh sát , vì một kẻ như Hoàng Thinh chẳng đáng , thôi thì tai không nghe thấy tâm không phiền , tránh xa Hoàng Thịnh bảo bình an .

Không biết Cố Nguyệt Hoài đã bao nhiêu lần cuộn lại bàn tay thành nắm rồi lại thả ra , không biết bao nhiêu lần thanh tâm chú đã được niệm đi niệm lại , cuối cùng thân ảnh Bạch Mân xách túi bước xuống lầu cũng đã xuất hiện .

Bạch Mân đã thay đồ thường phục, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, đang bước nhanh ra ngoài.

Khi nhìn thấy cô ấy, ánh mắt Hoàng Thịnh sáng rực. Hắn ta vẫy tay, bước nhanh đến gần, gọi lớn:

"Đồng chí Bạch Mân!"

Nghe thấy tiếng gọi, Bạch Mân vô thức run lên. Cô ngẩng đầu, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi, môi tái nhợt, lắp bắp nói:

"Hoàng... Đồng chí Hoàng, sao anh lại ở đây?"

Hoàng Thịnh giả vờ không nhận ra sự sợ hãi trên mặt cô, cười ha hả:

"Anh cố ý đến đón em tan làm. Hôm nay cha mẹ em mời anh về nhà ăn cơm, đi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1110.html.]

Bạch Mân tỏ ra không tình nguyện, chần chừ một lúc rồi lí nhí:

"Tôi... hôm nay tôi bận việc... có thể không... không đi được không?"

Nga

Vừa dứt lời, một loạt tiếng bước chân vang lên . Một bóng người tiến lên, dứt khoát đẩy Hoàng Thịnh sang một bên.

Bạch Mân hơi ngạc nhiên, nhìn lại thì thấy gương mặt xinh đẹp và tinh xảo của Cố Nguyệt Hoài.

Gương mặt tinh xảo xinh đẹp của Cố Nguyệt Hoài tuy lạnh nhạt nhưng thời điểm ánh mắt Bạch Mân nhìn thấy gương mặt của Cố Nguyệt Hoài , trái tim cô lại cảm thấy an tâm hơn bất cứ điều gì .

Bạch Mân mỉm cười, vươn tay kéo cánh tay Cố Nguyệt Hoài, thân thiết nói:

"Nguyệt Hoài, sao em lại đến đây?"

"Em tới tìm chị lấy sách lần trước đã nói ." Cố Nguyệt Hoài liếc nhìn túi đồ căng phồng của cô ấy rồi trả lời.

Bạch Mân vui vẻ cười:

"Yên tâm, đều đã có đủ , không làm em thất vọng đâu !"

Cố Nguyệt Hoài khẽ cười một tiếng, không để ý đến Hoàng Thịnh đang đen mặt đứng một bên , kéo tay Bạch Mân đi ra ngoài:

"Đi thôi."

Loading...