Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1072
Cập nhật lúc: 2025-01-16 15:45:26
Lượt xem: 42
Nghe thấy tiếng động, Yến Thiếu Ngu ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức dừng lại chính xác trên người cô.
Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó giơ tay lên, vẫy nhẹ:
“Lại đây.”
Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, gương mặt vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra hoảng hốt. Cô nhấc chân bước đến bên cạnh Yến Thiếu Ngu, khẽ hỏi:
“Sao anh không ngủ đi?”
Yến Thiếu Ngu ngẩng đầu nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ cong, thành thật đáp:
“Ngủ không được.”
Cố Nguyệt Hoài không nói thêm gì, đưa bọc sơn tham trong tay cho anh một cách hào phóng:
“Này, anh mang cái này theo đi.”
“Đây là cái gì?” Yến Thiếu Ngu nhướng mày, nhận lấy và mở ra xem. Vừa thấy rõ bên trong, anh không khỏi giật mình.
Cố Nguyệt Hoài tươi cười, nửa thật nửa đùa nói:
“Khoảng thời gian trước em đào được trên núi, vẫn luôn chôn ở sân sau. Người ta bảo, ở nhà thế nào cũng được nhưng đi đường phải đầy đủ. Anh sắp đi xa, em cho anh mang theo. Ừm… coi như sính lễ đi.”
“Sính lễ?” Yến Thiếu Ngu hơi ngạc nhiên, sau khi hiểu ra thì ánh mắt đã lấp lánh ý cười.
Cố Nguyệt Hoài nghiêm túc vỗ vai anh:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1072.html.]
“Đúng vậy. Anh cứ yên tâm, em sẽ đối tốt với anh.”
Yến Thiếu Ngu cúi đầu nhìn hai cây nhân sâm trong tay. Anh cũng phải là một người không có kiến thức , nhìn sơn tham trong tay , thân và rễ đều được giữ gìn nguyên vẹn thế này, nếu đưa đến cửa hàng ký gửi sẽ bán được không ít tiền.
Anh vừa định mở miệng, thì Cố Nguyệt Hoài đã cau mày, vẻ mặt tỏ ra không hài lòng:
“Anh không cần sao? Là muốn từ chối sính lễ của em à? Không muốn gả cho em phải không ?”
Yến Thiếu Ngu ngừng lại, khẽ thở ra, suy nghĩ một chút rồi đáp:
“Sính lễ thì anh nhận, nhưng nộp lại tài sản cho em bảo quản được không?”
Cố Nguyệt Hoài lườm anh, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên nói:
“Không được. Cất kỹ vào, sơn tham bổ khí, ích huyết, là một thứ tốt . Anh mang theo thì em mới yên tâm. Nếu không mang, vậy anh đừng đi nữa.”
Yến Thiếu Ngu định nói thêm điều gì, nhưng nghĩ đến sự cố chấp của cô, cuối cùng anh chỉ mỉm cười, yên lặng cất sơn tham vào túi. Anh nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói khẽ khàng, mang theo chút dịu dàng:
“Anh sẽ bảo vệ bản thân thật tốt. Đừng lo lắng.”
Nga
Cố Nguyệt Hoài nghe vậy, lòng không khỏi nặng trĩu khi nghĩ đến chuyện chia tay ngày mai. Cô im lặng, chỉ khẽ gật đầu.
Không khí giữa hai người dần trầm xuống, nỗi sầu ly biệt như một bóng mây u ám bao quanh.
Đôi mắt hoa đào của Yến Thiếu Ngu chăm chú nhìn vào Cố Nguyệt Hoài. Thấy cô sắc mặt có không che giấu được không vui, anh khẽ nhếch môi, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô , đặt vào lòng bàn tay mình. Giọng nói ấm áp, mang theo chút dịu dàng như gió xuân, nhẹ nhàng vang lên: “Anh sẽ gửi thư về cho em.”
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt lên nhìn anh, cố gắng đè nén cảm giác nghẹ ngào , khẽ đáp:
“Được.”