Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1064
Cập nhật lúc: 2025-01-14 20:55:33
Lượt xem: 30
Cố Đình Hoài khẽ nhắm mắt, xoay người đến chỗ rửa chân tay, sau đó như có người đuổi theo phía sau , vội vã chạy nhanh về phòng.
Này ....
Nhìn diễn xuất tỏ vẻ ta đây của anh cả , rồi lại vội vàng chạy trốn như thể làm việc xấu chột dạ Cố Nguyệt Hoài chỉ muốn nói : Anh cả , anh thật sự là không có việc gì sao ? Đây rõ ràng là đang ' lạy ông tôi ở bụi này ' mà ! Người anh trầm ổn của em hôm nay đi mua tiểu trư còn chưa về đúng không ? Đây ai a ?!!!
Cố Nguyệt Hoài chăm chú nhìn Bạch Mân, không nói nhiều, chỉ khẽ bảo: "Đi thôi, vào nhà ăn cơm."
Mọi người cùng bước vào nhà. Dù trước đây khi xây dựng, họ đã tính toán để không gian rộng rãi, nhưng giờ nhân khẩu ngày càng đông, căn nhà vẫn có chút chật chội. Điều này càng khiến Cố Nguyệt Hoài thêm quyết tâm xây thêm một phòng ở mới. Dù không phải vì nhóm người Yến Thiếu Ương, thì sau này anh cả kết hôn cũng không tiện ở cùng họ nữa.
Cô vừa suy nghĩ vừa múc nồi thịt heo hầm miếng thơm phức vào một cái bát tráng men to , lại đặt bánh bao trắng muốt, nóng hổi lên đĩa rồi bưng ra bàn.
Bánh bao trắng mềm, mùi thơm lan toả , khiến ai cũng phải nuốt nước miếng.
Cố Chí Phượng ngồi trên giường đất , ánh mắt sáng rực khi nhìn thấy nồi thịt heo hầm miếng đầy ắp . Ông không kìm được mà cảm thán: "Thơm quá!"
Nói rồi, ông quay sang nhìn Bạch Mân, cười ha hả: "Tiểu Bạch à, lần đầu đến nhà chú phải không? Nếm thử tay nghề của bé nhà chú đi, đảm bảo cháu ăn một lần là lần sau lại muốn đến nữa. Đừng khách sáo nhé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1064.html.]
Cố Chí Phượng cảm thấy rất vui vì bé nhà mình có thêm nhiều bạn bè, từ khi cô giảm béo , trở nên xinh đẹp cũng trở nên cởi mở và rộng rãi hơn.
Bạch Mân mím môi, khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền hai bên má khiến cô trông vô cùng duyên dáng. Cô nhẹ nhàng đáp: "Cháu cảm ơn chú ạ."
Cố Đình Hoài lại mất hồn , ánh mắt ngẩn ngơ nhìn Bạch Mân , mặt lại đỏ .
Anh hơi hoảng loạn thu lại ánh mắt, cảm giác tim đập mạnh như muốn văng ra khỏi lồng n.g.ự.c khiến anh không biết phải làm sao.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy hô hấp gấp gáp.
Nga
Anh là bị bệnh rồi sao ?
Bạch Mân... Bạch Mân...
Cả bữa ăn, Cố Đình Hoài không nói một lời.
Cố Đình Hoài hôm nay rất kỳ lạ , anh trầm mặc khác hẳn ngày thường.
Sự khác lạ của anh rõ ràng đến mức những người khác không muốn phát hiện cũng khó .