Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1057

Cập nhật lúc: 2025-01-14 13:43:06
Lượt xem: 31

Tuy đưa Bạch Mân cho nhà họ Bạch, thầy lang vẫn thường thường quan tâm chăm sóc cô.

Thời gian sau này , vì Bạch gia có thêm đứa nhỏ , là con ruột của vợ chồng họ , địa vị của Bạch Mân ở Bạch gia trở nên xấu hổ , cuộc sống cũng trở nên rất khó khăn. Bữa ăn trong ngày của cô , thường chỉ là một củ khoai lang đỏ , đã ăn hết liền không có. Thầy lang vì thương cô cũng đã từng tranh cãi với vợ chồng Bạch gia, nói nếu họ đã có đứa con của mình , cũng miễn cưỡng nuôi dưỡng cô , chi bằng để cô sống cùng thầy lang , nhưng đáng tiếc là vợ chồng Bạch gia kiên quyết không đồng ý .

Dù Bạch Mân không phải con ruột của bọn họ , nhưng vẻ ngoài về sau trưởng thành nảy nở chính là sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp , lúc nhỏ nuôi dưỡng còn có người làm việc nhà , phục vụ bọn họ , lớn lên xinh đẹp liền tìm một gia đình có điều kiện gả qua , kia chẳng phải là còn đổi được chút tiền sính lễ , nuôi dưỡng cô chính là việc trăm lợi mà không có một hại , Bạch gia lại tham tiền như thế , sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô.

Cảm thấy mình tin nhầm người , trao trứng cho ác là đã hủy hoại cả đời cô, thầy lang âm thầm giúp đỡ cô . Ông thường đưa cô lên núi hái thuốc khi cô đói bụng , mang theo bánh màn thầu hoặc bánh bao giấu trong sọt để cho cô lén ăn. Niên thiếu của cô chính là nhờ thầy lang tiếp tế mới có thể sống sót .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1057.html.]

Kể đến đây, giọng Bạch Mân có chút nghẹn ngào: "Tạ gia gia là người tốt, cũng đã dạy chị rất nhiều điều."

Nga

Sau một hồi im lặng, Bạch Mân hít sâu, cố gắng lấy lại giọng điệu bình thường. Cô tự giễu: "Chỉ tiếc là chị không có thiên phú học y. Nhiều năm qua, chị chỉ học được mấy thứ đơn giản như tiêm cho bệnh nhân hay kê thuốc đau đầu nhức óc. Chứ nếu phải khám bệnh cho người khác, chị không dám. Có thể làm y tá đối với chị đã là mãn nguyện lắm rồi."

Bạch Mân dừng lại một chút, hỏi: "Nói nhiều như vậy, chị còn chưa hỏi em. Nguyệt Hoài, vì sao em lại muốn làm bác sĩ thế?"

Cố Nguyệt Hoài điềm nhiên đáp: "Chỉ là muốn hỏi thử thôi. Dù sao đây cũng là một nghề đáng được người ta tôn kính, nên em tò mò."

Bạch Mân nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, hít sâu một hơi rồi nói: "Em nói đúng, đây đúng là một nghề khiến người ta phải đố kỵ. Bởi vì Tạ gia gia quen biết với người ở bệnh viện huyện, nên ông đã đề cử chị làm y tá. Tuy việc đó giúp chị thoát khỏi cuộc sống vất vả chỉ loay hoay với việc trồng trọt mà không đủ ăn , lại cũng mang đến vô cùng vô tận phiền toái . Không biết bao nhiêu lần cha mẹ chị đã bảo chị giới thiệu người thân đến bệnh viện làm việc. Nhưng mà  ..."

Loading...