Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1040

Cập nhật lúc: 2025-01-10 20:45:47
Lượt xem: 34

Giọng điệu cô đầy trào phúng, xen lẫn sự coi thường, như thể việc anh ta thích cô là một điều sỉ nhục.

Gương mặt Tống Kim An thoáng cứng đờ, đầu óc anh ta như ong ong lên. Toàn thân anh ta từ trên xuống dưới đều cảm thấy không thoải mái.

"Xùy." Cố Nguyệt Hoài hừ lạnh một tiếng. Cô chưa từng kể với ai về kiếp trước của mình, nhưng Tống Kim An có thật sự là vô tội , hoàn toàn không liên quan gì đến những bi kịch xảy ra với gia đình cô , với cô không? Không, anh ta không vô tội , anh ta chính là tòng phạm , là kẻ đã "trợ Trụ vi ngược", người đứng sau trợ lực khiến hết thảy mọi chuyện bi thảm diễn ra .

Nếu không phải có ô dù quyền lực của anh ta che chở , Điền Tĩnh có thể ngang ngược không kiêng nể gì mà ra tay như thế sao ? Thế mà giờ đây, ở đây , anh ta lại nói thích cô? Thật nực cười! Đây đúng là câu nói buồn cười nhất cô nghe được trong cả 2 kiếp ! 

Tống Kim An mấp máy môi, ánh mắt không rời khỏi cô, nhưng giọng nói lại như nghẹn lại: "Cố Nguyệt Hoài, tôi thật sự thích cô. Cô có thể nhìn tôi một chút không?"

Dù chỉ là người đến sau , nhưng anh ta vẫn muốn tranh thủ một cơ hội canh tranh công bằng với Yến Thiếu Ngu.

Đôi môi đỏ mọng của Cố Nguyệt Hoài khẽ mở, nhưng khi cô chuẩn bị đáp lời, cánh cửa phía sau cô bất ngờ kêu kẽo kẹt. Yến Thiếu Ngu bước ra. Anh mặc áo khoác và quần dài màu đen, cả người nổi bật trên nền tuyết trắng, quanh thân như bị hàn băng bao bọc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1040.html.]

Vừa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, Tống Kim An ngẩn người , theo bản năng thốt lên: "Thiếu Ngu."

Sắc mặt Yến Thiếu Ngu vẫn lạnh lùng. Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt lướt qua tuyết bay tán loạn rồi dừng lại trên người Cố Nguyệt Hoài. 

Nga

Anh quan sát tình hình trước mắt, đôi mắt đào hoa thoáng trầm xuống. Khi tiến lại gần Cố Nguyệt Hoài, anh nhìn thấy rõ gương mặt cô bình thản đến lạnh lùng, không vui không giận. Đôi mày anh nhíu chặt, lạnh nhạt liếc Tống Kim An một cái, rồi hạ ánh mắt, nhẹ giọng ôn nhu nói với Cố Nguyệt Hoài: "Trời lạnh rồi, về thôi."

Đôi mắt Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng lên, gương mặt tái nhợt vì lạnh thoáng hiện nụ cười khi cô nhìn anh. Cô khẽ gật đầu, nhưng trước khi quay người, cô để lại một câu: "Tống Kim An, từ đầu tôi đã ghét anh. Nhìn anh? Đời này đều không thể ."

Tuyết rơi đọng trên hàng mi của cô, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói sắc bén như cắt qua băng giá.

Khi những lời này vang lên, cả người Tống Kim An như đông cứng tại chỗ.

 

Loading...