Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1037
Cập nhật lúc: 2025-01-10 19:48:28
Lượt xem: 21
Cô khẽ nhếch khóe môi, giọng nói nhẹ nhàng đến mức dường như không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, tựa như chỉ đang thuật lại một sự thật đơn thuần: "Các vị đây là muốn đưa nhau đi trốn sao?"
Điền Tĩnh bị giọng nói của cô làm cho giật mình, mặt tái nhợt, lắp bắp hỏi lại: "Nguyệt Hoài, cô... cô nói tôi à?"
Cố Nguyệt Hoài nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Trên gương mặt Điền Tĩnh không lộ ra chút sơ hở nhỏ tí tẹo nào, cứ như thể cô ta thật sự không biết mình đang bị cảnh sát triệu tập, chỉ là một bệnh nhân bình thường vừa hết bệnh liền xuất viện về nhà như bao người khác .
Nhưng có một điều rõ ràng: đây không còn là Điền Tĩnh từng đứng trên đỉnh núi cắt đứt sợi dây thừng để dồn cô vào chỗ chết.
Tống Kim An mím chặt môi, im lặng hồi lâu. Lúc những bông tuyết lạnh giá rơi xuống gương mặt làm anh ta cảm thấy lạnh lẽo , anh ta mới hít sâu một hơi, quay sang nói với Điền Tĩnh: "Cô về trước thu dọn đồ đi, để tôi cùng Cố biên tập nói vài lời ."
Điền Tĩnh cắn môi, kéo nhẹ tay áo anh ta, vẻ mặt đầy bất an, lo sợ sẽ bị bỏ rơi. Tống Kim An nhắm mắt, lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười trấn an: "Không sao đâu, cô về trước chuẩn bị đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1037.html.]
Điền Tĩnh ngước mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài với ánh mắt thận trọng. Khi ánh mắt hai người giao nhau, cô ta lập tức cúi đầu, vành mắt đỏ hoe, dáng vẻ đáng thương, mân mê ngón tay rồi khé gật đầu , quay lưng đi về phía Điền gia , mỗi bước chân chậm rãi như lưu luyến không muốn rời xa .
Trong nhà đã bị bụi bắm phủ kín. Vừa vào đến, vẻ mặt nhu nhược đáng thương của Điền Tĩnh lập tức thay đổi , trở nên dữ tợn , tàn bạo .
Nga
Ai nghĩ tới chọn đi chọn lại chọn giờ này quay trở về Đại đội mà vẫn chạm trán Cố Nguyệt Hoài? Thật đúng là quá đen đủi.
Cố Nguyệt Hoài rõ ràng là một phiền toái cực lớn, nếu thật sự vì Cố Nguyệt Hoài mà con đường thoát thân của cô ta bị cản trợ thì đúng là mất nhiều hơn được .
Tuy nhiên, Tống Kim An chỉ đồng ý đưa cô ta rời đi nơi này , lại không đề cập đến việc sẽ hỗ trợ cô ta về tài chính hay không . Vì vậy , cô ta mới cần thiết phải mạo nguy hiểm quay lại lấy tiền.
Khi ra ngoài, tiền giấy là cực kỳ cần thiết để giúp bản thân có thể an cư lạc nghiệp . Huống chi , cô ta không mang theo mà lưu lại nơi này thì sớm muộn gì cũng làm lợi cho kẻ khác mà thôi .
Bên ngoài, hoa tuyết rơi ngày càng dày, bay lả tả giữa trời đông lạnh giá. Cố Nguyệt Hoài đứng nhìn về phía cổng lớn nhà họ Điền, ánh mắt cô còn lạnh lẽo hơn cả những bông tuyết trắng đang xoay tròn trong gió.