Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1016

Cập nhật lúc: 2025-01-08 13:34:31
Lượt xem: 39

Nhìn em gái mình, cảm xúc phức tạp trong lòng anh dần dịu lại. Dù sao thì dung mạo của em gái anh cũng đâu có kém so Yến Thiếu Ngu, không phải anh quá tự tin đâu , mà e gái anh thật sự là mỹ nhân đứng đầu trong mười mấy đại đội quanh đây đấy .Ai nhìn chả phải khen một câu hai người đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi.

Cố Nguyệt Hoài nhận thấy ánh mắt của anh, liền nhíu mày ánh mắt có chút hồ nghi.

Cố Đình Hoài lập tức rời mắt, khách sáo nói:

"Mấy ngày nay ở bệnh viện chắc cậu cũng mệt rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi."

Yến Thiếu Ngu lắc đầu, đáp:

"Mọi người đang muốn cất mấy thứ này vào hầm à? Để em phụ giúp."

Nói xong, anh chống tay, nhẹ nhàng nhảy vào trong hầm, quan sát một hồi rồi đưa tay lên:

"Anh cả Cố, anh đưa giỏ cho em là được."

Nga

Cố Đình Hoài thấy vậy, cũng không khách sáo, đổ củ đậu vào giỏ rồi đưa cho Yến Thiếu Ngu.

Hai người phối hợp ăn ý, một người chứa đầy giỏ chuyển xuống , một người xếp ngay ngắn dưới hầm , chỉ trong thời gian ngắn đã đưa hết rau củ trong sân vào hầm. Nhìn số lượng củ đậu không nhỏ, xem ra ruộng củ đậu trên núi có thể giúo nhóm xã viên giảm bớt không ít áp lực và nỗi lo không đủ lương thực vượt qua nạn đói .

Cố Nguyệt Hoài bước vào nhà, thấy Cố Chí Phượng đang bưng đĩa óc chó ngồi trên giường đất. Ông vốn đang tò mò thò đầu nhìn ra ngoài, nhưng nghe thấy tiếng động liền ngồi ngay ngắn lại, giả bộ bình tĩnh:

"Bé về rồi đấy à."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1016.html.]

Cố Nguyệt Hoài cười khẽ, cố nhìn ông như vậy liền cố tình vạch trần ông , không nghĩ lưu cho ông tí mặt mũi nào :

"Cha, cha giả bộ làm gì thế?"

Câu hỏi của cô làm Cố Chí Phượng đỏ mặt, cố phùng mang trợn mắt nói lớn:

"Giả bộ cái gì! Cha chỉ... quan tâm chuyện lương thực thôi. Không biết đại đội phát bao nhiêu, anh cả con cũng chẳng nói với cha!"

Cố Nguyệt Hoài kéo dài giọng, rõ ràng không tin:

"Ồ ~"

Mí mắt Cố Chí Phượng giật giật, làm như không nghe thấy. Ông quay lưng nằm xuống, chuẩn bị ngủ trưa.

Cố Nguyệt Hoài không nói thêm, cầm chăn mới từ trong nhà ra, vừa đi vừa hỏi:

"Cha, trưa nay chúng ta ăn lẩu nhé?"

Hôm nay là ngày đông đủ nhất kể từ khi cô sống lại. Ngoài trời giá rét, một nồi lẩu nóng hổi là lựa chọn lý tưởng nhất để làm ấm người và dạ dày.

Cố Chí Phượng ậm ờ:

"Sao cũng được."

Cô lắc đầu cười, ôm chăn đi vào buồng trong. Phòng bên trong được dọn dẹp sạch sẽ, cửa sổ hé mở, ánh nắng nhàn nhạt rơi lên chiếc giường đất. Yến Thiếu Ương và Cố Tích Hoài đang ngồi đọc sách, còn Yến Thiếu Đường thì đã ngủ.

Loading...