Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1014
Cập nhật lúc: 2025-01-08 13:32:23
Lượt xem: 58
Lúc cô còn đang suy nghĩ, Yến Thiếu Ngu và Cố Tích Hoài đã dìu Yến Thiếu Ương xuống lầu.
Thấy vậy, Cố Nguyệt Hoài trải đệm trên xe bò, giúp đỡ Yến Thiếu Ương lên. Khi cô ngước mắt nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Yến Thiếu Ngu.
Anh đưa tay vuốt nhẹ đỉnh tóc cô, giọng điệu dịu dàng pha chút ấm áp:
"Hôm qua em đến cũng không thấy nói sẽ đến đón bọn anh."
Cố Nguyệt Hoài hắng giọng, đáp:
"Cũng không thể để anh cõng người về nhà đi."
"Ta nói, hai người đủ chưa a , tôi và Thiếu Ương liền không đứng ở đây sao ? Đều nhìn không nổi nữa ." Cố Tích Hoài đứng một bên, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt sắc bén hung hằng trừng hai người . Lại là sờ đầu , lại là nói chuyện phiếm , đem bọn họ thành không khí sao ? Khó chịu vô cùng !
Ai ngờ, anh ấy vừa dứt lời, Yến Thiếu Ương nằm trên xe bò đã nhỏ giọng phản bác :
Nga
"Tôi đâu có không nhìn nổi."
Vừa nghe lời này, Cố Tích Hoài không khỏi khinh bỉ, hoàn toàn vô ngữ .
Anh mặt mày nhăn lại, không buồn lên tiếng, nhưng ngay lúc ấy, yến thiếu ương khẽ ho một tiếng, rồi lên tiếng: “Tích Hoài, sách của tôi để trong rương cũng đã lâu , không biết có bị mốc meo không nữa , anh không phải nói muốn xem sao? Hay là chúng ta nhanh chóng quay về đi.”
Nghe thế, hai mắt Cố Tích Hoài sáng lên. Anh ấy vung tay, hớn hở:
"Đúng, đúng! Đi thôi, chúng ta mau quay về lấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1014.html.]
Cố Tích Hoài và Yến Thiếu Ương xấp xỉ tuổi nhau, đều là những mê , bình thường cũng có rất nhiều chủ đề , tiếng nói chung .
Cố Nguyệt Hoài đứng cạnh Yến Thiếu Ngu, giọng nói thong thả:
"Anh ba, anh đưa Thiếu Ương về trước đi, bọn em sẽ về sau. Bò là bảo bối của đại đội, không nên để nó mệt quá. Từ bệnh viện huyện về nhà cũng không xa lắm."
Cố Tích Hoài suy nghĩ một chút, rồi gật đầu đáp:
"Được, vậy các em cứ thong thả, bọn anh đi trước."
Nói xong, anh đánh xe bò rời khỏi bệnh viện huyện.
Cố Nguyệt Hoài nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, miệng nở một nụ cười, nói:
"Chúng ta đi thôi? Điểm thanh niên tri thức không ở được nữa, nhưng ở nhà em đã chuẩn bị sẵn chăn đệm mới. À, thanh niên tri thức Yến, không biết em có vinh hạnh mời anh đến nhà em ở tạm không?"
Cô chớp đôi mắt mèo trong veo, tựa như viên ngọc lưu ly, giọng nói pha chút trêu chọc.
Đối diện với ánh mắt trong trẻo của cô, hàng mi đen như cánh quạ của Yến Thiếu Ngu khẽ chớp. Trong đôi mắt hoa đào vốn lạnh lùng của anh thoáng hiện lên một tia cảm xúc khó tả. Yết hầu khẽ động, anh đáp bằng giọng rất nghiêm túc:
"Vậy thì làm phiền em rồi."