Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày - 1005
Cập nhật lúc: 2025-01-08 08:16:03
Lượt xem: 29
Một người như thế, dù ai chỉ trích, khinh thường ông, cô vẫn sẽ đối tốt với ông.
Nghĩ đến đây, Cố Nguyệt Hoài bước tới, nhẹ vỗ vai Cố Chí Phượng, cười khẽ:
"Cha, cha khóc gì thế? Chưa kịp hỏi con nghĩ thế nào mà đã để lời của Lâm Cẩm Thư ảnh hưởng rồi à?"
Nghe thấy giọng cô, Cố Chí Phượng khựng lại. Ông ngẩng lên nhìn cô, khuôn mặt đầy râu ria, nhòe nước mắt, trông có phần nhếch nhác. Cố Tích Hoài liếc qua, khóe miệng khẽ giật, quay đầu nhìn sang chỗ khác.
Nói thật, dáng vẻ của Cố Chí Phượng thế này, bọn họ chưa từng gặp qua, giống như đại cô nương chuẩn bị lên kiệu hoa rời nhà bố mẹ đẻ .
Cố Chí Phượng ôm mặt, giọng khàn khàn:
"Nếu bé đi theo mẹ, con có thể học chơi piano, kéo violin, được giới thiệu vào làm ở 《 quần chúng nhật báo 》 trong thành phố, còn có thể gả cho người có điều kiện tốt. Những thứ đó... cha không thể cho con được."
Ông ngừng một chút, rồi nghẹn ngào nói tiếp:
"Bé, đi theo mẹ chắc chắn sẽ tốt hơn. Cha biết điều đó . Chính là ... chính là , cha nuôi con từ nhỏ như vậy , đến lớn như thế này , cha luyến tiếc ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-tro-ve-truoc-khi-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-mot-ngay/1005.html.]
Nga
Lời nói đứt quãng, nước mắt nước mũi giàn giụa, lại không quên khoa chân múa tay , miêu ta Cố Nguyệt Hoài khi còn nhỏ xíu cho đến lúc trưởng thành , tựa như mỗi một hình ảnh của con gái , dù khi con gái ở độ tuổi nào ông đều vẫn luôn nhớ rõ trong lòng .
Cố Đình Hoài cùng Cố Tích Hoài liếc nhau, hai người thần sắc đều có chút cảm khái.
Bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, từ nhỏ Cố Chí Phượng đã luôn bất công với Cố Nguyệt Hoài, Cố Duệ Hoài cũng vì thế mà luôn đối nghịch với Cố Nguyệt Hoài, lúc nào cũng so bì , cảm thấy không công bằng . Không thể không nói , Cố Nguyệt Hoài có thể như bây giờ , Cố Chí Phượng đã trả gía rất nhiều , cũng yêu thương rất nhiều , cứ như vậy mà đem bảo bối của ông đưa cho Lâm Cẩm Thư , dù vẫn biết là vì tốt cho cô , nhưng trong lòng đau lại là điều không thể tránh khỏi .
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày, rồi nhẹ nhàng nói, giọng pha chút bông đùa:
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, rồi chợt lên tiếng, không nhanh không chậm nói :
"Cha, nếu cha còn khóc nữa, con sẽ đi thật đấy."
Nghe vậy, Cố Chí Phượng ngơ ngác nhìn cô, lập tức nín khóc.
Cô bật cười, nhưng ánh mắt lại dịu dàng:
"Cha, con không quan tâm Lâm Cẩm Thư có thể cho con những gì. Đời này, con chỉ muốn sống cùng cha, anh cả và anh ba. Ai cũng không thể chia cắt chúng ta. Con sẽ cố gắng hết sức để cha và các anh có một cuộc sống thật tốt."
《 Các bạn yêu quý , xin phép làm phiền mọi người 1 chút ạ , nếu các bạn cảm thấy truyện hay xin phép cho chủ sốp xin 1 vote cho chương trình ATVNCG trong giải đề cử của wechoice.vn ạ . Cảm ơn các bạn rất nhiều . Yêu mọi người !》