Thập Niên 70: Cuộc Đời Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Trí Thức - Chương 421.
Cập nhật lúc: 2025-06-28 03:35:19
Lượt xem: 361
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Nguyệt Quý chuyện là khi tan về nhà.
Không do mợ , bởi khi hai bàn bạc xong thì vốn định , bởi vì đó việc đưa Tam Đản nhập học nhờ quan hệ, dễ như tưởng.
Nếu sớm thì còn đỡ, thể nhân tiện đưa luôn một lượt, nhưng giờ Tam Đản học , mà thêm cả Tiểu Tây với Tiểu Bắc, chẳng “ cửa ” thêm một nữa ?
Trường học cũng do cháu mở, gì chuyện sắp xếp là sắp xếp ?
Hai ông bà vốn tính để cháu trai cháu gái tiếp tục học ở trường huyện, từ đến giờ cũng vẫn học như thế mà.
Người kể chuyện cho Bạch Nguyệt Quý là Lý Đại Ni. Chị cảm thấy dù gì cũng nên với cô một tiếng, chuyện thể sắp xếp thì hãy , đừng để hai cụ già cứ thế mà từ chối thẳng, lỡ điều gì, con cháu chừng trách móc.
Bạch Nguyệt Quý bèn với mợ:
“Chuyện cũng là do Chu Dã suy nghĩ chu đáo. Đáng lẽ khi đưa Tam Đản lên, nên gọi điện về hỏi một câu xem .”
“Tiểu Dã bận quá, còn ở phía Nam cả tháng để tìm Tam Đản, nghĩ chuyện cho chu ? Ngay cả mợ cũng chẳng nghĩ tới điều mà.” mợ .
Cháu trai đưa Tam Đản lớp bổ túc xong thì hôm lên đường Tây Bắc , bận tối mắt, lấy thời gian lo hết việc?
Dù thì ở quê tụi nhỏ học hành vẫn .
“Quảng Hạ cứ nghĩ mặt trăng ở thủ đô tròn hơn ở quê. Học cấp ba ở huyện mà học ở Nhất Trung, giáo viên cốt cán dạy, gì mà ? Cần gì nhất thiết lên đó.” Cậu .
Không là thương cháu, hai cụ năm nào cũng về quê thăm con cháu, nhưng như , trường nhà mở, việc nhờ vả khác dễ?
Bạch Nguyệt Quý hiểu hai cụ là đang thông cảm cho Chu Dã nên liền kể chuyện Ngô Nhị gia đang định quyên góp xây thêm một dãy nhà học cho trường.
Bởi vì sang năm, lão Tam và lão Tứ sẽ thi cấp hai.
lão Tam cảnh đặc biệt, nên Ngô Nhị Gia định quyên góp thêm một dãy nhà nữa cho trường. Trường của mấy đứa lớn cấp hai cấp ba, rộng lớn.
Mà chuyện quyên góp là do chính lão Tam , khi em trai hỏi: “Sau lên cấp hai học ở ?” thì bé đáp: “Bố nuôi chuẩn , sẽ tiếp tục quyên góp xây trường.”
Việc quyên tiền xây trường với khác là chuyện khó, nhưng với Ngô Nhị Gia thì chẳng là gì.
Nói theo cách hiện đại: “Chuyện gì giải quyết bằng tiền thì chẳng chuyện lớn.”
Cho nên nếu Tiểu Tây và Tiểu Bắc thực sự lên học ở thủ đô thì chỉ cần Ngô Nhị Gia mặt giúp một tay là .
“Cháu với Tiểu Tây vẫn thường xuyên thư qua . Năm nay con bé học lớp 12, nếu chuyển lên đây thì chắc sẽ khó bắt kịp chương trình. nếu nó ngại vất vả, thì tối đến cháu sẽ kèm thêm cho.” Bạch Nguyệt Quý .
Việc “ cửa ” là bình thường, thời nào cũng , ở cũng .
Người chỉ khinh thường khi bản hưởng lợi.
Tất nhiên, điều nghĩa là việc đó đúng đắn, nhưng nếu thể giúp ích cho sự phát triển của con cháu trong nhà, thì cửa một chút cũng gì sai?
Mợ : “Vậy ngày mai gọi điện về quê hỏi thử xem?”
Bạch Nguyệt Quý liền gọi điện cho Ngô Nhị Gia.
Hạt Dẻ Rang Đường
Trực tiếp nhờ giúp là bất lịch sự, vì Ngô Nhị Gia quyên tiền xây trường vốn là vì con trai nuôi, còn khác thì vốn để tâm, chẳng khác nào ép .
Thế nên cô đề nghị sẽ chia sẻ một nửa chi phí xây thêm dãy nhà mới.
Ngô Nhị Gia xong thì bật :
“Có họ hàng ở quê thấy cháu trai của Chu Dã sắp xếp học nên cũng đưa theo đấy ?”
Bạch Nguyệt Quý bất ngờ. Ngô Nhị Gia tiếp:
“Lão Tứ sang chơi với kể chuyện họ nó học.”
Anh là thế nào chứ, là hiểu ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cuoc-doi-hoan-my-cua-nu-phu-tri-thuc/chuong-421.html.]
Bạch Nguyệt Quý :
“Cái gì cũng giấu nổi . Đây đúng là do Chu Dã sơ sót, hỏi một câu nên giờ thành lúng túng.”
“Tây Bắc bên xảy chuyện nhỏ, đang bận lắm, thể lo hết việc bên . chuyện nhỏ thế thì để lo là .” Ngô Nhị Gia .
Bạch Nguyệt Quý hỏi:
“Mợ em hỏi bao giờ rảnh, để mời một bữa cơm?”
lúc , sắc mặt mợ căng thẳng hẳn .
“Vậy để khi nào Chu Dã về, qua ăn một bữa của chú thím.” Ngô Nhị Gia đáp.
Sau vài câu khách sáo nữa thì cúp máy.
Lúc , mợ chẳng còn để tâm chuyện học hành của cháu nữa, mà lập tức lo lắng hỏi:
“Nguyệt Quý, Tiểu Dã bên Tây Bắc xảy chuyện gì ?”
Vì câu của Ngô Nhị Gia, họ rõ ràng.
Bạch Nguyệt Quý :
“ là chút rắc rối, nhưng xử lý , mợ đừng quá lo.”
mợ Cố mà lo cho , ông cụ cau mày :
“Biết ngay là Tiểu Dã vội vội vàng vàng như thế, chắc chắn là chuyện. Mà mấy các cháu giấu kỹ như .”
“Làm loại hình kinh doanh như bên , chuyện gì mới là lạ. Nước đến thì đắp đê, lính tới thì chống, thứ đều sẽ giải quyết thôi.” Bạch Nguyệt Quý nhẹ nhàng trấn an.
Sau đó cô gọi điện về cho Cố Quảng Hạ.
Anh đang ở trạm điện thoại huyện, về tới là lập tức gọi . Nghe Bạch Nguyệt Quý xong, mừng rỡ:
“Thật sự thể cho chúng nó lên đó học ?”
“Có thể.” Bạch Nguyệt Quý , “Chỉ là vì sách giáo khoa hai nơi giống , mà Tiểu Tây đang học lớp 12 , bài vở căng. Nếu chuyển lên đây, em đích kèm cặp, con bé chịu nổi . Còn chuẩn tâm lý nữa, vì trường cấp ba ở đây là trường trọng điểm, là học sinh xuất sắc hàng đầu.”
Cô rõ thành tích học tập của cô cháu gái , luôn trong nhóm đầu, nhưng nếu chuyển lên thủ đô, khả năng tụt là lớn.
Cố Quảng Hạ vội vàng đáp:
“Con bé lời em, luôn cố gắng. Giờ đang hè, nó với em trai cũng đang ở trường học thêm, hôm qua lên huyện chuyện với nó , nó cũng , chỉ là lo phần khác biệt tài liệu học. Nếu em chịu dạy kèm, thì con bé nhất định sẽ dốc hết sức!”
Cô em dâu của là thủ khoa kỳ thi đại học, đỗ thẳng Bắc Đại, như dạy kèm, còn gì lo?
Qua điện thoại cũng mừng đến mức nào.
“Vậy nhé, về với Tiểu Tây và Tiểu Bắc, xem lúc nào rảnh thì đích đưa tụi nhỏ lên đây, em sẽ lái xe đón.” Bạch Nguyệt Quý .
“Được ! Lúc đó sẽ đưa tụi nó qua.” Cố Quảng Hạ gật đầu lia lịa.
Hôm , lập tức lên huyện tìm con trai con gái.
Vừa thím đồng ý kèm học, Cố Tiểu Tây mừng rỡ thôi.
Học càng nhiều, cô càng hiểu rõ năng lực của thím, từ lâu thím là hình mẫu phấn đấu của cô con đường học tập!
Cố Tiểu Bắc cũng phấn khởi kém, nhớ cặp song sinh em họ ở thủ đô chết.
Cậu vẫn thường xuyên thư trao đổi với Đâu Đâu và Đô Đô đấy!
Thế nên cái suy nghĩ “con cái nỡ xa ” mà vợ Cố Quảng Hạ tưởng tượng, tồn tại.
chị chịu để con thủ đô dễ dàng như thế? Chị bắt đầu bày trò, gào , lăn đất ăn vạ, diễn trọn vở “một , hai nháo, ba thắt cổ”, vẻ sống c.h.ế.t rời con!