[Thập Niên 70] Cặp Đôi Đê Tiện Nên Sống Đời Bên Nhau - C6

Cập nhật lúc: 2025-05-02 08:47:10
Lượt xem: 1,718

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Anh sẽ nuôi em!" Lương Đình Sinh lại nắm tay tôi, "Gia Ngưng, anh sẽ nuôi em cả đời."

 

Kiếp trước nghe câu này tôi thấy ngọt lịm, cảm động muốn khóc.

 

Bây giờ nghe thấy chỉ muốn nôn, tôi kiếm cớ rút tay khỏi tay anh ta.

 

"Được, em nghe anh, nhường việc cho Cố Dĩnh để anh trả ơn. Nhưng em nói trước, sau này anh phải tránh xa cô ta ra, em thấy đồng chí Cố có vẻ không ổn, cứ như bị điên vậy." Lời nói của tôi khiến Lương Đình Sinh nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, ánh mắt anh ta khiến lòng tôi lạnh buốt.

 

Chắc hẳn Cố Dĩnh đã nói gì đó với Lương Đình Sinh rồi.

 

Cuối cùng tôi cũng có thể khẳng định Cố Dĩnh cũng trùng sinh giống tôi.

 

Cố Dĩnh biết được diễn biến sau này, nên đã nhắc nhở Lương Đình Sinh về sự thay đổi của tôi.

 

Lương Đình Sinh mới quay về dò xét tôi, thấy tôi đồng ý dễ dàng không chút do dự, anh ta liền yên tâm.

 

Tối hôm đó tôi nằm trên giường, cứ mãi không ngủ được.

 

Xác định Cố Dĩnh cũng trùng sinh khiến lòng tôi càng cảnh giác hơn.

 

Cặp đôi chó má đó đều là đồ ti tiện, trước đây tôi tưởng mình trùng sinh đã có cách đối phó với họ.

 

Nào ngờ Cố Dĩnh cũng thế, ắt hẳn cô ta cũng sẽ để ý sự thay đổi của tôi.

 

Tôi không thể để lộ sơ hở, phải cẩn thận hơn nữa.

 

Vì vậy tôi mới ngoan ngoãn đồng ý để Lương Đình Sinh đưa công việc của tôi cho Cố Dĩnh, một là để họ yên tâm, hai là tôi cũng có toan tính riêng.

 

Đang suy nghĩ, tôi nghe thấy Lương Đình Sinh bên cạnh khẽ gọi: "Gia Ngưng! Gia Ngưng!"

 

Tôi nhắm mắt giả vờ bất động.

 

Thấy tôi không trả lời, Lương Đình Sinh rón rén rời khỏi giường.

 

Tôi cũng bò dậy, nhón chân theo sau.

 

Lương Đình Sinh sang tìm Cố Dĩnh, hai người hạ giọng nói chuyện trong sân, tôi đứng bên này, áp tai vào tường lắng nghe.

 

Cố Dĩnh hỏi: "Thế nào? Cô ấy đồng ý chưa?"

 

"Đồng ý rồi!"

 

"Sao có thể? Vậy là cô ấy không trùng sinh sao?"

 

"Chắc chắn không đâu, nếu trùng sinh sao lại ngoan ngoãn nghe lời như thế? Cô ấy phải hận chúng ta thấu xương chứ?"

 

"Nhưng anh không thấy cô ấy thay đổi sao? Rõ ràng kiếp trước cô ấy không như thế."

 

"Thôi đi, chuyện đời này kiếp trước tôi không muốn nghe nữa, tôi cảnh cáo cô, an phận một chút, bây giờ là thời điểm quan trọng để xét duyệt thăng chức, cô đừng có gây phiền phức cho tôi!"

 

Giọng Lương Đình Sinh rất cáu gắt, Cố Dĩnh ấm ức: "Biết rồi! Sau này em không dám nữa! À Đình Sinh, tối nay đừng về, ở lại với em và con nhé!"

 

"Không được! Sẽ bị phát hiện!"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

"Vậy tranh thủ bây giờ làm miếng đi, lâu rồi không gần anh, em nhớ anh c.h.ế.t đi được!"

 

Nội dung tiếp theo không dành cho trẻ em, tôi không muốn bị nhợn nên đã mau chóng quay về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-cap-doi-de-tien-nen-song-doi-ben-nhau-hzyf/c6.html.]

 

Lòng tôi thầm mừng, may mà tôi đồng ý nhường công việc cho Cố Dĩnh, nếu không thì cặp đôi ti tiện này sẽ nghi ngờ tôi c.h.ế.t mất.

 

10

 

Hôm sau tôi đến cơ quan nói chuyện với lãnh đạo về việc nhường công việc cho Cố Dĩnh.

 

Lãnh đạo không phản đối, đồng ý để Cố Dĩnh đi làm vào ngày mai.

 

Việc này coi như xong.

 

Tối về nhà, lại gặp Cố Dĩnh ở cổng.

 

Cô ta bế con nhìn tôi với nụ cười gượng gạo: "Về rồi hả? Đã bàn giao với lãnh đạo xong chưa?"

 

Tôi cười tươi: "Rồi, ngày mai cô có thể đi làm."

 

"Vậy sao? Cảm ơn nhiều nhé! À, mẹ con tôi làm phiền anh chị quá! Đặc biệt là anh Đình Sinh, anh ta tốt với hai mẹ con tôi lắm, bảo tôi và con gầy quá, cần bồi bổ. Trưa nay anh ta mua rất nhiều trứng, sườn và đường đỏ mang đến."

 

Cố Dĩnh vẫn nghi ngờ tôi, nhìn tôi chằm chằm.

 

Tôi cười: "Chuyện tốt mà? Cô góa chồng nuôi con khó khăn, không có tiền cứ nói với Đình Sinh, để anh ta giúp đỡ thêm."

 

Thấy tôi không có biểu hiện gì lạ, Cố Dĩnh thất vọng bế con bỏ đi.

 

Tôi lạnh lùng nhìn theo bóng lưng cô ta, cô ta tưởng tôi tự nguyện nhường việc là hy sinh?

 

Buồn cười, tôi không phải hy sinh, tôi là đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới.

 

Bây giờ là tháng 10 năm 1977, tôi nhớ vài ngày nữa sẽ thông báo khôi phục kỳ thi đại học.

 

Tôi bỏ việc để tập trung ôn thi, tôi muốn thi đỗ đại học khi kỳ thi khôi phục, rời xa Lương Đình Sinh.

 

Mấy ngày sau trôi qua yên ả, tôi không đi làm nên tranh thủ đến hiệu sách ôn bài.

 

Hai tuần trôi qua, trên đường từ hiệu sách về nhà, tôi nghe loa phóng thanh bên đường truyền tin vui.

 

Thi đại học đã khôi phục!

 

Nghe tin vui này, lòng tôi dâng trào hy vọng.

 

Thời khắc quyết định vận mệnh cuối cùng cũng đến!

 

Kiếp trước sau khi Cố Dĩnh chiếm việc của tôi, tôi ở nhà làm osin, giúp cô ta trông con, dọn dẹp vừa học bài.

 

Tôi chuẩn bị thi đại học để tìm lối thoát, nhưng phút cuối Lương Đình Sinh thuyết phục tôi viết tên Cố Dĩnh lên bài thi.

 

Bảo như vậy anh ta sẽ không còn nợ Cố Dĩnh nữa.

 

Tôi vì Lương Đình Sinh đồng ý thi hộ, cuối cùng Cố Dĩnh vào đại học.

 

Lương Đình Sinh và Cố Dĩnh cũng đoạn tuyệt, không liên lạc nữa.

 

Nếu không phải sau khi Lương Đình Sinh chết, Cố Dĩnh dẫn con về tranh tài sản, tôi đã không biết hai kẻ ti tiện này âm thầm sống chung ở thành phố khác.

 

Những chuyến công tác của Lương Đình Sinh đều là đến với Cố Dĩnh và con trai họ.

 

Loading...