Thẩm Âm Hoài Châu - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-05-01 04:47:05
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8.

"Anh không đồng ý ly hôn, bản thoả thuận sớm đã bị anh xé nát rồi."

 

Vừa mở mắt, ánh nhìn của Thẩm Âm lập tức chạm phải Lục Hoài Châu. Câu đầu tiên anh ấy nói ra, chính là như vậy.

 

Cơn say còn chưa tan hết, khiến ký ức đêm qua chậm chạp ùa về. Những dấu vết ái tình trên cơ thể nhắc nhở Thẩm Âm, đêm qua không phải là mộng. Nhưng người đàn ông chỉn chu nghiêm nghị trước mắt, khi lạnh lùng cất lời lại khiến cô có cảm giác bản thân đang ở giữa ranh giới thực và mộng đang bị xé toạc ra làm đôi.

 

Giọng Thẩm Âm khàn khàn: 

"Quần áo của em đâu?"

 

Bên giường trống trơn, không một mảnh vải. Nhưng Lục Hoài Châu vẫn đứng yên, cũng không hề có ý định đi lấy đồ cho cô.

 

Thẩm Âm quấn chăn, định bước xuống giường, lại bị anh dứt khoát đè lại.

 

"Chúng ta cần nói chuyện."

 

"Ăn mặc thế này mà nói gì chứ? Em muốn tìm quần áo."

 

"Nói xong rồi tìm." Sắc mặt Lục Hoài Châu có chút lạnh lùng, nhưng bàn tay lại kiên quyết giữ cô lại.

 

Chân mày Thẩm Âm khẽ nhíu lại: 

"Anh không hài lòng với điều khoản trong thoả thuận, hay lo lắng về dư luận trong công ty?"

 

"Tại sao nhất định phải ly hôn? Rốt cuộc là anh đã làm sai ở đâu? Em không hài lòng điều gì?"

 

Thẩm Âm quấn chăn, khí thế chẳng thể nào áp đảo được Lục Hoài Châu, nhưng mới sáng sớm bị kéo vào cảnh tượng thế này, cô cũng chẳng buồn giữ ý nữa: 

"Em đã làm việc bao nhiêu năm nay, mệt mỏi lắm rồi. Em không phải cái máy, em cũng là con người, em cũng cần tình cảm. Nên em bốc đồng, em muốn tự do. Lý do như vậy, đủ chưa?"

 

Sắc mặt Lục Hoài Châu càng thêm lạnh lẽo: 

"Chẳng lẽ là vì Tống Thần nên em muốn ly hôn? Tại sao em lại thích cái loại công tử ăn chơi trác táng như hắn? Vì hắn biết nói lời ngon tiếng ngọt hơn? Biết lãng mạn hơn?"

 

Thẩm Âm chỉ thấy đầu đau như búa bổ, trong lòng thầm mắng Tống Thần một trận rồi kiên nhẫn giải thích: 

"Đây là quyết định của em, không liên quan gì đến Tống Thần."

 

Nhưng Lục Hoài Châu, đầu óc đã hơi loạn, lại chất vấn: 

"Em còn bênh hắn?"

 

Thẩm Âm cũng chẳng còn đủ dịu dàng để tiếp tục dỗ dành: 

"Em và Tống Thần chỉ là thanh mai trúc mã."

 

"Vậy là lâu ngày sinh tình? Lúc trẻ cảm thấy hợp làm bạn, bây giờ trưởng thành rồi lại thành tình yêu đúng không?"

 

Thẩm Âm đúng là bó tay với trí tưởng tượng phong phú của Lục Hoài Châu. Nhưng cô không ngờ bản thân cũng bị kéo theo vào cái mớ hỗn loạn này: 

"Tống Thần hôm qua chỉ đùa với anh thôi, cậu ấy…"

 

Thẩm Âm còn chưa nói xong, Lục Hoài Châu đã tiếp lời:

"Nếu em vì ở bên hắn lâu ngày sinh tình, vậy thì em gặp anh mỗi ngày, tại sao lại không thể? Tại sao người đó không thể là anh?"

 

Não Thẩm Âm chưa kịp xử lý kịp tốc độ diễn biến, nhưng miệng đã nhanh hơn: 

"Thích anh thì sao? Cho dù em thích anh, liệu anh có thích em không?"

 

Câu nói vừa thốt ra khiến chính Thẩm Âm cũng sững người. Nhưng Lục Hoài Châu còn đáp lại nhanh hơn: 

"Tại sao anh lại không thích? Đương nhiên là anh thích. Nhưng nếu em ở bên hắn, anh phải làm sao?"

 

Lục Hoài Châu như thú bị dồn vào đường cùng: 

"Anh phải làm sao đây!?"

 

Lần này, Thẩm Âm thực sự bị anh ấy làm cho câm lặng.

 

9.

 

Thẩm Âm im lặng, ánh mắt giao nhau với Lục Hoài Châu.

 

Một lúc lâu sau, Lục Hoài Châu dường như bình tĩnh lại phần nào, giữa hàng mày lộ rõ vẻ hối hận, quay mặt đi: 

“Xin lỗi, đã dọa em rồi.”

 

Thẩm Âm khẽ hỏi: 

“Là thích sao?”

 

Giọng Lục Hoài Châu mang theo mỏi mệt xen lẫn tuyệt vọng: 

“Nếu không phải, thì còn là gì?”

 

“Là thích… hay là trách nhiệm?”  Thẩm Âm hỏi tiếp.

 

Lục Hoài Châu ngồi cách cô một khoảng, chừng nửa mét. Anh ấy không nói ngay, Thẩm Âm khẽ dịch người, ngồi sát lại, chờ câu trả lời.

 

Giọng Lục Hoài Châu khàn khàn: 

“Là trách nhiệm… cũng là thích.”

 

“Vậy còn Lâm Linh? Là thích, hay là yêu?”

 

Lục Hoài Châu phản bác ngay: 

“Không phải. Anh phân biệt rõ đâu là hiện tại, đâu là quá khứ. Thẩm Âm, hiện tại của anh… là em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/tham-am-hoai-chau/chuong-8.html.]

 

Dường như Lục Hoài Châu đã sớm cảm nhận được Thẩm Âm sắp đưa ra một quyết định tàn nhẫn, nên tự mình lặng lẽ nói tiếp:

 

“Anh từng thực sự rất yêu Lâm Linh, yêu đến mức đánh mất cả bản thân. Nhưng có lẽ đúng là anh không đủ kiên định, anh đã thay lòng. Đối với cô ấy, nhiều hơn là cảm giác áy náy.”

 

“Anh từng hứa sẽ bất chấp tất cả để ở bên cô ấy, nhưng rồi anh thất hứa. Để cô ấy bị tổn thương, anh luôn thấy mình có lỗi.

 

“Hôm qua em hỏi anh, nếu em chỉ là một người bình thường, không có gì cả, anh có chọn em không?”

“ Thẩm Âm, anh không muốn nói dối em, nếu là anh của sáu năm trước, có lẽ sẽ không. Nhưng bây giờ thì khác, anh chắc chắn sẽ chọn em.”

 

Hợp thì chưa chắc đã yêu, nhưng đồng hành lâu dài lại khiến tình cảm dần ăn sâu vào m.áu thịt.

 

Lục Hoài Châu vẫn nhớ những năm tháng trước khi kết hôn với Thẩm Âm, mối quan hệ giữa anh và gia đình rất căng thẳng, cả cuộc sống chỉ xoay quanh công việc.

 

Cho đến khi bên cạnh có Thẩm Âm, mọi thứ mới dần thay đổi, anh hòa hoãn với bố mẹ, bắt đầu có thể ngồi chung một mâm cơm, dần trở lại không khí gia đình như thuở thiếu thời.

 

Ban đầu kết hôn với Thẩm Âm, thực sự là một cách anh trả thù chính mình.

 

Nhưng từng giây từng phút ở bên Thẩm Âm, Lục Hoài Châu lại cảm thấy nhẹ nhõm, vui vẻ. Căn hộ nhỏ ấy, cuối cùng đã trở thành "nhà". Và cuộc đời anh, cũng sống lại từ khi đó.

 

Lục Hoài Châu yêu Thẩm Âm, dù chẳng thể nói rõ là yêu từ bao giờ, vì điều gì, nhưng là thật lòng yêu cô.

 

Sau khi nhận ra mình đã yêu Thẩm Âm, Lục Hoài Châu lại càng không dám để cô biết. Bởi anh sợ cô luôn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu, sẽ không chấp nhận một người đàn ông chôn giấu tình cảm như anh.

 

Nhưng hôm nay, Thẩm Âm lại nói rằng cô ấy muốn đi tìm tình yêu với người khác, thử hỏi điều đó Lục Hoài Châu có thể chấp nhận sao?

 

“Chỉ là áy náy thôi sao? Hoài Châu, em hy vọng anh có thể suy nghĩ kỹ, em cũng sợ… sợ sau này anh sẽ hối hận.” Thẩm Âm hỏi, “Đêm đó anh lái xe lên quốc lộ tìm cô ta, phóng xe nhanh như vậy, cũng chỉ vì áy náy thôi sao?”

 

“Em tỉnh rồi à?”  Lục Hoài Châu khựng lại.

 

“Hôm đó Lâm Linh bảo cô ấy và đứa bé bị mắc kẹt trên quốc lộ, sống ch.ết bất định. Anh sợ có chuyện nên mới đi.”

 

“Nếu biết em tỉnh, em có thể đi cùng anh mà. Đêm đó anh gọi cứu hộ cùng xe kéo, căn bản không ở cùng xe với cô ấy lấy một phút.”

 

Lục Hoài Châu tự trách: 

“Có lẽ… có lẽ anh không nên đi. Nhưng anh luôn thấy có lỗi với cô ấy, nên khó mà từ chối những yêu cầu như vậy.”

 

Thẩm Âm im lặng, nhưng lại bị Lục Hoài Châu chất vấn ngược: 

“Em đã tỉnh, sao không hỏi anh luôn? Anh lái nhanh là để xử lý xong sớm còn về.”

Giọng Thẩm Âm nhẹ như gió: 

“Lâm Linh… vẫn còn yêu anh. Em nghĩ, hai người… cũng từng yêu nhau sâu đậm.”

 

Thẩm Âm cầm điện thoại lên, đưa cho anh ấy xem bức thư tình trong email.

 

Lục Hoài Châu lướt qua, sắc mặt tái xanh, lập tức muốn xoá thư. Nhưng Thẩm Âm nhanh tay giật lại.

 

“Cô ấy gửi mail cho em, tại sao em không nói với anh? Sao không hỏi anh?”

 

“Cô ấy yêu anh, chỉ vì cô ấy yêu anh, mà em sẵn sàng nhường anh cho người ta sao? Em không biết giành lấy sao? Sao em chẳng nói một lời, lại vội buông tay?”

 

“Âm Âm, trong lòng em… có từng quan tâm đến anh không?”

 

Lục Hoài Châu chẳng những không thấy áy náy, trái lại còn b.ắ.n ra một tràng câu hỏi, câu sau càng tức giận hơn câu trước, khiến Thẩm Âm không đáp nổi lời nào.

 

Khí thế của anh ấy khiến Thẩm Âm có cảm giác, như thể người làm sai là chính cô vậy.

 

“Dù sao thì anh cũng không đồng ý ly hôn. Cùng lắm em đưa anh ra tòa đi. Anh nhất định sẽ thuê đội luật sư giỏi nhất, không thua được đâu.”

 

Thẩm Âm: “…”

 

Cô thở dài: “Anh bình tĩnh chút.”

 

“Em bảo anh bình tĩnh sao? Nếu là vấn đề thư tình, anh cũng có thể viết. Anh viết còn hay hơn trước kia, còn hay hơn cả Tống Thần!”

 

“Anh hôm nay sao trẻ con thế? Em đã nói không liên quan đến Tống Thần mà.”

 

Thẩm Âm vốn định nói chuyện nghiêm túc, nhưng trước giọng điệu hờn dỗi của Lục Hoài Châu, suýt nữa bật cười. Cuối cùng cô hỏi anh ấy một lần nữa:

 

“Hoài Châu, đây là cơ hội cuối cùng em cho anh. Em chỉ nói một lần. Em hy vọng anh có được hạnh phúc mà anh mong muốn, nên em mới bằng lòng buông tay. Nếu anh thật sự muốn ở bên cô ấy, thì hãy đi đi, trước khi em yêu anh đến mức không thể buông bỏ, anh còn có thể rời đi.”

 

Lục Hoài Châu lập tức đáp: 

“Anh không đi.”

 

Nhưng rất nhanh, Lục Hoài Châu bắt được điểm mấu chốt trong lời Thẩm Âm, không tin được mà hỏi lại: 

“Em bằng lòng… yêu anh sao?”

 

Thẩm Âm khẽ chạm vào mặt anh ấy: 

“Yêu.”

 

“Em đưa ra quyết định này rồi, sẽ không có cơ hội hối hận đâu. Thật sự … không định ly hôn với anh sao?”

 

Giọng Lục Hoài Châu rất thấp, nhưng dồn nén biết bao tình cảm: 

“Vậy thì… em hãy yêu anh đến mức không thể sống thiếu anh, có được không?”

Loading...