Tô Dĩnh nghĩ ra ngoài đổi không khí, tiêu chút tiền có lẽ mẹ sẽ cảm thấy đỡ hơn.
Nhưng Lưu Lan Hương lắc đầu nói: "Mẹ không đi, khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, ở nhà còn nhiều việc phải làm, con đưa các em đi đi."
Tô Dĩnh hơi tiếc nuối rồi lấy đồ khô, dẫn mấy đứa nhỏ xuất phát.
Khi chị em ra đến cổng làng, trời mới tờ mờ sáng.
Lư Đản thấy họ từ xa bèn gọi: "Tiểu Mạo Tử! Chị Đại Nha! Bên này!"
Tiểu Mạo Tử là tên gọi thân mật của Tô Mậu.
Mấy chị em Tô Dĩnh mơ màng đi tới chỗ Lư Đản.
Tô Mậu hỏi Lư Đản: "Sao anh khỏe thế, em buồn ngủ c.h.ế.t đi được..."
Lư Đản gãi đầu nói: "Anh thì vẫn ổn, nhưng cha anh mới là khỏe, cả đêm không ngủ!"
Tô Thành che miệng: "Trời ạ, nhị bá thật khổ!"
Tô nhị bá là kế toán của đội, hôm nay giao công lương và công heo, ông ấy là người chủ lực, việc gì cũng phải lo.
Các đội vận chuyển lương thực và heo đến trạm lương thực của xã, người ở trạm rất nghiêm ngặt trong việc kiểm soát chất lượng, lương thực phải phơi khô, loại bỏ bụi bẩn và tạp chất, đảm bảo hạt mẩy, là loại lương thực tốt nhất trong năm.
Khi trạm kiểm tra đạt yêu cầu, họ mới cân và nhập kho, một phần dùng để khấu trừ thuế nông nghiệp, một phần theo tiêu chuẩn thu mua của nhà nước, tính toán số tiền đưa về các đội, lương thực bán ở hợp tác xã cũng từ đây mà ra.
Nhưng toàn xã có mấy chục đội, tất cả lương thực và heo đều giao trong vài ngày, xếp hàng rất lâu, thôn của họ lại xa xã nhất, nếu lương thực không đạt, bị trả về phơi lại thì cả làng sẽ lo bạc cả tóc.
Vì vậy Tô nhị bá đêm qua hầu như không ở nhà, suốt đêm kiểm tra, thôn của họ lương thực chắc chắn đã phơi khô, nhưng sợ bị ẩm lại hoặc bị chuột bọ cắn.
Chỉ khi lương thực và heo đều giao xong, nhiệm vụ của đội mới hoàn thành, không thể lơ là chút nào.
Lúc này Tô Thành cảm thán xong, Lư Đản cũng bất đắc dĩ gật đầu: "Đúng vậy, cha anh hai ngày nay gầy hẳn đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xuyen-khong-thanh-dua-tre-ba-tuoi/chuong-191.html.]
Chị em họ nói chuyện một lúc rồi đến giờ xuất phát.
Toàn bộ trai tráng khỏe mạnh của thôn, gần như tất cả tập trung ở cổng thôn, hai ba người một xe kéo, người kéo người đẩy người giữ hai bên, mỗi xe đầy lương thực.
Cảnh tượng nhiều xe kéo lương thực đi trên con đường thôn gập ghềnh thật hùng tráng.
Năm nay Hồ lão lục không mang la của đội, đội chỉ có một con la, không thể kéo hết lương thực, cũng sợ làm la mệt nên hàng năm giao lương thực đều dùng xe kéo.
Trên đường, Tô Dĩnh và chị em không ở cùng Tô nhị bá, họ ở cuối đoàn.
Đầu đoàn là xe kéo lương thực, tiếp theo là đội đuổi heo, cuối cùng là đám trẻ xúc phân heo, Lư Đản và Tô Dĩnh ở đây.
Năm nay đội Thanh Sơn nuôi heo khá tốt, con nào cũng mập mạp, đi lắc lư, đuôi ve vẩy, chắc đạt yêu cầu cân nặng của xã.
Mắt heo kém nhưng mũi rất nhạy, đôi khi bị mùi cỏ dại ven đường hấp dẫn, các bà các cô đuổi heo sẽ dùng gậy nhỏ, gõ nhẹ vào chân heo, heo quen nghe gậy, biết phải đi ngược lại.
Đến khoảng 8 giờ sáng, mọi người đi được nửa đường, Tô nhị bá cho mọi người nghỉ ngơi 15 phút.
Heo cũng dừng lại, nằm xuống ngay, tỏ vẻ rất thoải mái, hoàn toàn không biết mình sắp đi đến nơi gọi là "bàn ăn".
Heo rất lười, có thể nằm thì không đứng, lại không vệ sinh, vừa nằm xuống đã đi ị, nhưng chưa ị xong, đám trẻ đã ùa vào chia nhau xúc phân vào giỏ.
Phân heo rất tốt, giúp cây trồng khỏe hơn, đám trẻ hiểu rõ điều này!
Mọi người xúc sạch phân, nhìn giỏ của nhau, so sánh xem ai nhiều hơn, thấy giỏ mình cũng không tệ, ai cũng cười tươi, cảm thấy mình giỏi.
Nhưng niềm vui của con người khác nhau, đám trẻ vui vẻ nhưng các bà các cô đuổi heo thì đau lòng.
Heo c.h.ế.t tiệt, sao không nín thêm chút nữa, đến tối hãy ị có được không?
Phải ị ngay trên đường à!!
Hai ngày nay để tăng cân, đội cho heo ăn toàn lương thực...
Giờ heo ị mất một cân, đến khi giao heo, cân nặng sẽ thiếu một cân!