Mà hiện tại, vị tiểu vương tử Ba Quốc Khương Hòa Nhuận đưa quan điểm giống , khỏi khiến cho ánh mắt sáng lên.
Ngay cả vị Hoàng thái tử luôn lạnh nhạt cũng nhịn về phía vị công tử tiểu Khương .
Phàm Sinh tính tình nhã nhặn, tên chất tử nhà quê chọc giận, xuống nữa, đưa tay lấy một cuốn sách, *****̃ng chẳng quan tâm khí ở trong phòng uế , cao giọng một đoạn văn trong sách.
Sau khi xong, trừng mắt Khương Tú Nhuận:
- Nghe lời quân , chắc tự cho là học vấn cao hơn Vệ tử, ngươi hãy xem, đoạn , giải thích như thế nào?
Hắn xong, Khương Chi đều đổ mồ hôi lạnh.
Cách văn sĩ thời tiền triều Đại Ngụy dùng câu, khác hẳn với các dùng câu của nhân sĩ Trung Nguyên, so với từ ngữ đương thời càng cách xa một trời một vực. Mà tuy ở Ba quốc mặc dù tu tâm học hỏi kinh thư thánh nhân, nhưng đối với hành văn của văn sĩ của tiền triều Đại Ngụy chẳng hiểu nhiều.
Đoạn văn mà Phàm Sinh mới , từ ngữ đều là mấy từ tối nghĩa khó hiểu, từ từ , thì chỉ vài chữ của thể hiểu cớ chứ?
Hắn đang định mở miệng giải vây, xin Phàm Sinh, thì Khương Tú Nhuận ung dung :
- Đoạn là phụ mẫu sinh dưỡng chính là ân nhân của , cho nên lấy những cực khổ của phụ mẫu thành cực khổ của bản , đem hết khả năng của , khiến cho phụ mẫu vui vẻ. Nếu như phụ mẫu chán ghét mà bỏ rơi , thì tự thương xót bản , coi như loài rắn chuột tránh , tự giác tránh khỏi tầm mắt của phụ mẫu...
Nói đến đây, nàng dừng một chút, mắt phượng nhếch lên, khinh miệt
- Đây là lời mà kẻ thiếu hụt tình thương của phụ . Thân là trưởng tử, phụ thất đức, chuyên sủng ái thứ tử, nhắc nhở phụ giữ đức hạnh, ngược cho rằng bản loại rắn chuột trốn nơi rừng núi... Không bằng rắm chó, thối ngửi ! Thiển nhi, tạt nước!
Thiển nhi đang chờ tiểu công tử phân phó, liền lập tức vung tay, xô nước như chiếc bình thu yêu, tát thẳng về phía Phàm Sinh.
Phàm Sinh đang trong lúc Khương Tú Nhuận mấy câu nghẹn lời kịp phản bác, mắt lớn mở to còn kịp tìm từ ngữ ứng đối, ngờ tiểu chất tử đối đãi vô lễ với khách nhân như , để thị nữ hắt nước khiến ướt sũng.
Tóc tai tán loạn, như quỷ nước mới bò dậy, tức giận giậm chân, chỉ Khương Tú Nhuận mắng nàng dám nhục nhã nho sĩ như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thai-tu-xin-dung-quan-lay-ta/chuong-16-thai-tu-xin-dung-quan-lay-ta.html.]
Khương Tú Nhuận mặt biến sắc, Phàm Sinh lúc mặc dù chút danh tiếng, nhưng thanh danh cũng lan truyền lớn như kiếp . Vương tử Ba quốc mặc dù so với mấy chất tử các cường quốc, nhưng cũng con trai phiên vương, há để cho một tên nho sĩ thành Lạc An tùy ý nhục mạ?
- Người , tiễn khách!
Nàng cao giọng hét to.
Phàm Sinh cũng cảm thấy mất mặt, việc đến nước , lưu cũng vô ích, liền mang theo y phục ướt đẫm, dẫn thư đồng hùng hùng hổ hổ rời , lưu một đám hổ .
Lưu Bội là chủ trì tụ hội , cũng ngờ tiểu Khương công tử cư xử như , dùng nước dội đuổi đại nho sĩ . Mà Phàm Sinh là thượng khách của hoàng thái tử Phượng Ly Ngô, nên liền im lặng, chỉ thể để hoàng thái tử lên tiếng.
Bởi vì là âm thầm tụ hội, Phượng Ly Ngô *****̃ng giống như , đều chiếu. Từ đầu tới cuối đều gõ nhẹ lên mặt bàn, khi Phàm Sinh rời , đều về phía , ngón tay vẫn đều đều gõ lên mặt bàn.
Khương Tú Nhuận khi xả hết giận, đối mặt với yên tĩnh trong phòng, mới âm thầm hối hận, bản nên vọng động như thế, đánh chó cũng ngó mặt chủ...
Có thể thấy dù trọng sinh, nhưng ở phương diện tu tâm dưỡng tính, nàng vẫn rèn luyện nhiều. Không tên hoàng thái tử luôn âm dương quái khí sẽ xử lý nàng như thế nào, đoán .
Nghĩ đến việc , nàng cũng Phượng Ly Ngô, ngược vẻ vò mẻ sợ rơi, cầm lấy ly rượu mặt, uống một cạn sạch.
- Đạo đãi khách của Ba quốc, chính là chủ nhân tự uống, mà để ý tới tân khách ?
Thanh âm lạnh nhạt đột nhiên vang lên, chuyện chính là Phượng Ly Ngô.
Khương Tú Nhuận đặt chén rượu xuống, dậy thi lễ với Phượng Ly Ngô:
- Là do tại hạ chu , mang thức ăn lên đãi khách.
Mê Truyện Dịch
Nói xong, liền gọi chuyển bàn sang phòng bên cạnh, bố trí bàn ăn đưa thức ăn nóng lên, cùng uống rượu phẩm đồ ăn.