Tân Di - Ngoại truyện 4: Món hầm trăm năm 4.1
Cập nhật lúc: 2024-08-24 21:07:20
Lượt xem: 262
“Tiểu Chu à, A Hạo đi nơi khác học vẫn chưa về sao?”
Mẹ Trình Hạo lại gọi cho tôi.
Tôi kiên nhẫn an ủi mấy câu, cuối cùng bị bà ấy hỏi đến sắp sụp đổ: “Dì à, có khách đến, con bận chút việc.”
Cúp điện thoại, tôi nhìn vào cửa hàng vắng vẻ có chút bần thần.
Tôi có thể nghe thấy những âm thanh sống động từ con phố bên cạnh.
“Món hầm trăm năm, thiên hạ nhất tuyệt.”
................
Tôi tên là Chu Yến, sau khi tốt nghiệp đại học, tình hình việc làm khá khó khăn, tôi và bạn trai Trình Hạo có ý định khởi nghiệp bằng cách tự mở một cửa hàng.
Sau khi lựa chọn, vạy tiền khắp nơi, cuối cùng mở được một quán hầm nhỏ, ở đường số 1 Thiên Kiều, nơi có giá đất đai khá cao.
Vì có đi học qua, nên món hầm của chúng tôi có mùi vị khá ngon, vừa khai trương kinh doanh rất được.
Mặc dù dần dần không có nhiều người, nhưng chúng tôi đã có được những người khách quen.
Thu nhập của chúng tôi khá ổn định, ban đầu tôi và Trình Hạo dự định tiết kiệm một ít tiền để sang năm kết hôn.
Cho đến một tháng trước, những ngày bình yên đã bị phá vỡ.
Có một cửa hàng thịt hầm mới mở ở con phố bên cạnh, danh xưng là món hầm trăm năm, nồi nước hầm đã được nấu hàng trăm năm không ngừng.
Họ vừa khai trương, việc làm ăn rất náo nhiệt.
Ngay cả những khách hàng quen của tôi cũng bị cướp đi.
Tôi và Trình Hạo cũng giả làm khách qua thử, hương vị này, cả người đều kinh ngạc.
Hương vị của món hầm của cửa hàng ông ta rất đặc biệt, rất thơm, ăn xong có thể nhớ mùi vị cả đêm.
Chúng tôi đến đó ăn 3 ngày liền, một đêm của 3 ngày sau, Trình Hạo đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
“Không ổn, chúng ta bị nghiện rồi.” Anh ấy vội vã gọi tôi: “Anh muốn báo cảnh sát, chắc chắn có hàng cấm trong món hầm của cửa hàng bọn họ.”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Để tăng mùi thơm của món ăn, một số người kinh doanh sẽ thêm một ít thuốc phiện để làm gia vị, điều này là bất hợp pháp.
Trình Hạo cảm thấy chỉ cần có bằng chứng họ sử dụng chất cấm, cửa hàng đó liền đóng cửa, cửa hàng của chúng tôi cũng có thể hoạt động trở lại.
Tôi ôm anh ấy: “Cảnh sát có thể xử lý chuyện này mà không cần bằng chứng không?”
Trình Hạo bình tĩnh nói: “Em nói đúng, anh phải đi tìm bằng chứng....”
Lúc đó đã là nửa đêm, hầu hết các cửa hàng kinh doanh trên 2 con phố đều đã đóng cửa.
Chúng tôi không có kinh doanh, thậm chí còn đóng cửa sớm.
Trình Hạo đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đứng dậy mặc quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tan-di/ngoai-truyen-4-mon-ham-tram-nam-4-1.html.]
“Anh phải đi xem cửa hàng của ông ta, thùng rác ở cửa, còn có nhà bếp, chắc chắn sẽ tìm được manh mối.”
Tôi sợ hãi: “Anh đừng nông nổi.”
Anh ấy bị tai nạn ở chân phải trong một vụ tai nạn ô tô cách đây 5 tháng, vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lỡ như bị người phát hiện sẽ không thể chạy trốn.
Nhưng Trình Hạo vô cùng cố chấp.
“Không sao, anh đi xem rồi sẽ quay về.”
Anh ấy bất chấp mở cửa bước ra ngoài, dưới màn đêm bao phủ.
Ngày hôm sau, Trình Hạo không quay về.
Tôi đã nhận được tin nhắn của anh ấy, nói rằng cửa hàng thịt hầm này có một công thức bí mật được tìm thấy ở thành phố Tầm Dương, và anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đến thành phố đó tìm.
Ra đi đột ngột như vậy, điều này thật bất bình thường.
Anh ấy thậm chí còn không quay lại thu dọn quần áo.
Tôi nghi ngờ chính những người của cửa hàng đó đã nhốt anh ấy lại.
Vì thế ngày hôm đó tôi đã đến cửa hàng đó.
Chủ của hàng là một cặp vợ chồng, hai người họ thấy ai cũng mỉm cười, trông rất tốt bụng.
Nhưng nụ cười trên môi họ khiến tôi cảm thấy sợ hãi không thể giải thích được.
Ông chủ dẫn tôi đến camera giám sát, cho tôi xem một đoạn video.
Đêm tuy tối nhưng ghi lại rất rõ.
Trình Hạo xuất hiện trước cửa hàng này lúc 11 giờ 30 đêm, sau 10 phút chần chừ anh ấy mở khóa lẻn vào.
1 tiếng sau, bóng của Trình Hạo lại xuất hiện ở cửa của cửa hàng, anh ấy cúi đầu bước chậm rãi ra đường, biến mất khỏi camera giám sát....
Mặt và tai tôi đỏ lên, nhanh chóng xin lỗi họ.
Chủ cửa hàng không tính toán với tôi, sau khi tôi rời cửa hàng của họ, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Xem chừng, Trình Hạo thật sự đã đi tìm cái gọi là bí quyết độc quyền đó.
Ngoại trừ ngày đầu tiên Trình Hạo gửi tin nhắn, những ngày tiếp theo anh ấy đã mất liên lạc.
Cho đến hôm nay.
Tôi hơi lo lắng, không biết nên làm như thế nào.
Gâu.
Một con ch.ó sủa ở cửa.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn.