Tân Di - 74
Cập nhật lúc: 2024-08-15 22:17:28
Lượt xem: 379
Tôi không trả lời cậu ta, chỉ yêu cầu cậu ta lấy bức ảnh của người quản lý ký túc xá mà cậu ta vừa cho chúng tôi xem.
Nghe xong, A Kiệt vội vàng lấy bức ảnh ra một lần nữa.
Lần này không cần tôi nhắc nhở.
Một số cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đã nhận thấy có điều gì đó không ổn.
“Ký túc xá này.....sao lại không có bóng người vậy?”
“Thật sự không có, mọi người nhìn vào bức tường chỉ có bóng dáng cái cửa sổ, cô ấy đâu?”
“Chết tiệc, tôi nổi hết cả da gà rồi.”
“Ý gì vậy? Người quản lý ký túc xá này rốt cuộc là gì vậy?”
Tôi trầm giọng nói: “Nếu như tôi nói không nhầm, cô quản lý ký túc xá này căn bản không phải con người, mà là cốt nữ, 15 tháng 7, bách quỷ dạ hành, mà oán khi nặng nhất, thích hại người không ai qua được cốt nữ.”
“Những cô gái khi còn sống chịu khổ lăng nhục, uất hận mà chết, sau khi c.h.ế.t nếu không có ai nhặt xác, sẽ hóa thành một đống xương trắng, ác linh thành hình như vậy, sẽ tự sơn cho mình một làn da đẹp.”
“Bạn cùng phòng của cậu bị cốt nữ quyến rũ rồi, bị hút tinh khí, nếu bỏ cậu ấy lại một mình, thì cậu ấy sẽ c.h.ế.t đột ngột vào lúc bình minh ngày mai.”
Những gì tôi nói thực sự khiến A Kiệt không thể tin được.
Cậu ta quỳ trên mặt đất trong sự bàn hoàng.
Cả người trở nên ngơ ngác.
Bạn cùng phòng bên cạnh vẫn nằm trên giường hét lên “hô hô”.
Một lúc sau, A Kiệt rùng mình.
“Không được, tôi không thể ở đây được nữa, tôi muốn về nhà tôi muốn về nhà.”
Cậu ta lao tới tủ, cử động của cậu ta không theo quy tắc.
Những chiếc hộp, vali phát ra tiếng kêu leng keng khi cậu ta ném chúng đi.
Cậu sinh viên vừa mới về phòng, lúc này đang đi ra từ phòng tắm.
Cậu ấy nhìn A Kiệt, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy? Sao tự nhiên lại nổi điên vậy?”
Tay của A Kiệt không ngừng chuyển động: “Ở đây không thể ở lại được, em cũng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi đi.”
Nam sinh: “Hả?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tan-di/74.html.]
“Còn lão Chu, em nói với cậu ta đi, nói cậu ta nhanh rời khỏi đây.”
Lão Chu hẳn là một người bạn khác chưa về ký túc xá.
Sau khi nghe A Kiệt nói, nam sinh đó chỉ xuống lầu dưới: “Chuyện gì xảy ra vậy? Lão Chu bây giờ không thể quay lại, cậu ấy đột nhiên nói ở tầng dưới rằng quản lý ký túc xá gọi cho cậu ấy có chuyện, rồi vội vàng đi đến phòng trực của quản lý ký túc xá rồi.”
“Bình thường hẹn hò với bạn gái cũng không thấy chạy nhanh như vậy.”
“Kỳ lạ thật, ngày nào tôi cũng nghe cậu nói về quản lý ký túc xá xinh đẹp và quản lý ký túc xá xinh đẹp, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy cô ấy dù chỉ một lần.”
A Kiệt đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Em một lần cũng chưa nhìn thấy sao?”
“Không có.” Nam sinh bối rối: “Người quản lý ký túc xá mà em gặp là dì Vương 50 tuổi.”
A Kiệt hoảng sợ quay đầu nhìn màn hình máy tính.
Cậu ta hỏi tôi giọng run run.
“Đại sư.... có thể nhìn thấy người quản lý đó, không phải, đều bị cốt nữ nhắm tới chứ.”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng bùng nổ.
“Thật là một người hấp tấp, không phải bạn thực sự chỉ đang diễn kịch thôi sao?”
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Bạn là diễn viên nên diễn xuất của bạn giống như thật.”
“Là một người hâm mộ lâu năm của phòng phát sóng trực tiếp của Tân Di đại sư, tôi thậm chí không thể cười được nữa.”
Tôi nhìn vào màn hình, thấy A Kiệt sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, tôi an ủi cậu ta: "Đừng sợ quá, lần này không phải gặp được tôi sao? Cậu vẫn còn cơ hội sống."
“Đại sư!” A Kiệt hét lên: “Đại sư xin hãy giúp tôi, tôi còn trẻ và chưa có bạn gái!”
Tôi lặng lẽ vặn nhỏ âm lượng.
"Còn ít nhất bảy tiếng nữa mới đến bình minh, cậu vẫn còn thời gian."
"Việc cần làm bây giờ là chụp lại khuôn mặt của người quản lý đó."
"Cái gì?!" A Kiệt trợn mắt kinh ngạc: "Còn chụp hình cô ấy? Còn là chụp cả mặt.”
"Tôi không đi."
Cậu ta từ chối thẳng thừng.
“Cốt nữ vẽ làn da của mình về cơ bản giống như lúc còn sống, cậu chụp ảnh cô ấy cho tôi xem, tôi mới biết cô ấy c.h.ế.t như thế nào, nếu không tôi làm sao giải quyết nỗi oán hận của cô ấy? Làm sao tôi có thể cứu cậu khi không giải quyết nổi bất bình của cô ấy? Hay là nói......”
“Đại sư.” A Kiệt chặn lời tôi: “Tôi hiểu rồi, bây giờ tôi liền đi.”