Tân Di - 57
Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:21:45
Lượt xem: 553
Tôi nhìn gần hơn, cô ta cau mày nhìn gần tôi hơn.
Tôi còn chưa kịp nói gì, cô ta đã la lên: “Là cô! Cô là cô gái lớn tuổi tọc mạch đó.”
Tôi: “.........”
Người đối diện không ai khác chính là mẹ của đứa bé nghịch ngợm mà tôi mới gặp ở tiểu khu tối nay.
“Được rồi, chắc chắn là cô!” Cô ta phát điên bên kia: “Cô bị tôi mắng trong lòng oán hận liền khiến con trai tôi bị trúng tà, còn ở trong phòng phát sóng lừa tôi, tôi phải báo cảnh sát phải báo cáo cô.”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều sửng sốt.
“Tình huống gì vậy? Người phụ nữ điên này từ đâu tới vậy?”
“Cô ta quen biết Tân Di đại sư sao?”
Tôi đã cấm ngôn cầu vồng, sau đó kể lại toàn bộ sự việc tối nay cho cư dân mạng.
Cư dân mạng lập tức hiểu ra, tất cả họ đều bênh vực tôi.
Tôi cũng không để tâm, ngay lập tức bật lại âm thanh của cầu vồng.
Trước khi cô ta chửi rủa một lần nữa, tôi trầm giọng nói: “Còn muốn cứu con trai mình không?”
Cô ta ngừng một lúc, mắt đỏ hoe.
“Con trai tôi, con trai tôi bị trúng tà rồi!”
Cô ta nói cô ta đưa con trai ở tiểu khu chơi một vòng sau đó quay về, nhưng khi con trai xem ti vi đột nhiên ngã xuống đất bất động.
Hai vợ chồng hoảng sợ, vừa định đỡ con trai dậy, nhưng nó lại tự đứng thẳng lên.
Sau đó bắt đầu nói, chúng tôi không hiểu không biết nó nói ngôn ngữ ở nơi nào đó.
Vừa nói chuyện vừa đập vỡ đồ đạc.
Có một vài trưởng bối nhìn ra đứa bé bị quỷ ám, nói họ nhanh chóng tìm đại sư trừ tà.
Đêm giao thừa, hai vợ chồng họ không biết tìm ai, Cầu vồng tìm kiếm giúp đỡ trực tuyến, có người giới thiệu phòng phát sóng này cho cô ta, nên cô ta mới đến đây.
Cô ta vừa dứt lời, bên đso liền có một tiếng đập lớn.
Cầu vồng giật mình, khóc: “Lại bắt đầu rồi! Con trai tôi lại bắt đầu rồi.”
“Cô mở cửa, để tôi xem tình trạng của nó.”
Cầu vồng có chút do dự, nhưng sau khi suy nghĩ lại quyết định nghe theo lời tôi.
Cô ta chậm chậm đi đến cửa, nghe thấy bên ngoài yên tĩnh một chút, liền nhẹ nhàng mở cửa, hướng camera ra ngoài.
Chỉ nhìn thấy phòng khách bừa bộn, một đứa nhỏ 7,8 tuổi vết thương đây người đang đứng thở hỗn hển.
Trong miệng vẫn đang nói gì đó.
Đột nhiên cư dân mạng phát hiện ra được điều gì đó.
“Hả? Anh ấy đang nói tiếng Tây Tạng.”
“Anh ấy nói anh ấy chỉ muốn một ít tiền để về quê ăn tểt, tại sao không trả tiền cho anh ấy, tại sao lại nợ lương của anh ấy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tan-di/57.html.]
“Thật hay giả vậy?”
“Kỳ lạ quá.”
Cầu vồng sửng sốt: “Con trai tôi không biết tiếng Tây Tạng.”
Tôi nhìn đứa bé trên màn hình, tim tôi thắt lai.
“Nó thực sự bị trúng tà rồi, tối hôm nay, giữa những người tuyết mà nó đá, có một người tuyết có giấu xác c.h.ế.t bên trong, linh hồn của người đã c.h.ế.t không chịu đi và ở lại đó, con trai của cô đã đá người tuyết xuống, linh hồn liền quấn quanh nó, bây giờ nó đã bị một linh hồn nhập vào cơ thể.”
Cầu vồng muốn phát điên lên, chồng cô ta đã đi ra ngoài tìm đại sư, hiện tại trong nhà chỉ còn cô ta và con trai.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Con trai cô ta thật sự trúng tà. Vậy cô ta phải làm sao?
“Ầm.”
Ngoài cửa có tiếng rơi xuống đất.
Cầu vồng nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, chỉ nhìn thấy đứa trẻ rơi thẳng xuống đất, cả người run rẩy: “Lạnh quá, tôi lạnh......”
Cô ta hoảng hốt, lập tức chạy vào phòng ôm chăn ra.
Đứa con trai này họ thường nuôi dưỡng như bảo bối, nỡ lòng nào để nó chịu hình phạt như vậy?
Ngay khi cô ta rời khỏi phòng khách, tôi liền cẩm thấy không ổn.
“Đừng rời đi, nhanh quay lại nhìn thằng bé!”
Cầu vồng sửng sốt, vô thức nghe lời tôi nói mà quay người lại.
Nhưng khi cô ta từ phòng quay lại phòng khách thì thằng bé nằm trên sàn đã biến mất.
“A!” Cầu vồng ngồi xuống đất: “Bảo bảo! Bảo bảo con đâu rồi?”
“Linh hồn sẽ không rời khỏi địa điểm c.h.ế.t quá lâu.” Tôi nói nhanh hơn: “Cô nên lập tức đuổi theo con trai cô xuống lầu, hãy đến chỗ con trai cô đã đá người tuyết.”
Cầu vồng lập tức đứng dậy loạng choạng chạy xuống lầu, tay ôm chặt điện thoại.
Tôi suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ngơi, chuyển phát sóng trực tiếp sang điện thoại và đi xuống nhà.
Tôi đi xuống 5 phút, thì gặp phải người mẹ trẻ đang đứng sửng sờ trong tiểu khu.
“Làm sao vậy?” Tôi đi qua: “Đã tìm được chưa?”
Đôi mắt cô ta trống rỗng, đôi tay run rẩy chỉ về phía trước.
Nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, chỉ nhìn thấy khu chơi của trẻ em, mặt đất được bao phủ dày đặc bởi người tuyết.
Đó là một người tuyết đủ lớn đề che giấu một đứa trẻ 7 tuổi.
“Sao lại nhiều như vậy......vừa rồi rõ ràng không nhiều như vậy......”
Tôi nhìn cô ấy nói.
“Tôi đã từng nói qua, làm ba mẹ nên quan tâm nhiều đến con cái.....” Tôi nhìn vào đám người tuyết lớn trước mặt: “Tôi e rằng đây là tác phẩm của một nhóm nào đso không quá xem trọng chuyện này, có rất nhiều người tuyết, con trai cô chắc chắn là một trong số đó.”
“Cô phải nhanh lên, nếu không, con cô sẽ bị c.h.ế.t cóng.”
Người phụ nữ đau đớn: “Con tôi.”