Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 50

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:30:44
Lượt xem: 379

Tôi ngăn anh ta lại: “Có lẽ, anh cứ như vậy tốt hơn.”

“Tại sao?”

Tôi ngẩng đầu nhìn phía trước, một bóng trắng xuất hiện ở nơi trông trãi.

Mái tóc dài, bụng rất to.

Chính là người phụ nữ mang thai đã c.h.ế.t thương tâm.

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Linh hồn của cô ấy đã được triệu hồi.

“Cô ấy tới rồi.” Tôi nhẹ giọng nói: “Chỉ là hình ảnh có chút đáng sợ, tôi khuyên anh chuẩn bị tinh thần.”

Hà Thanh run lên khi nghe điều này, rồi kiềm chế bản thân.

Anh ta chậm rãi gỡ tờ tiền giấy ra, nheo mắt nhìn về phía trước ----

Gần như không gỡ ra được.

Tôi thở dài sau đó đưa tay giúp anh ta.

“Như thế này ổn không?”

“Vẫn ổn.”

“Vậy thì nhanh lên cô ấy hình như đang muốn dẫn chúng ta đi đâu đó.”

Bóng trắng nhìn lại tôi rồi bay về phía tòa nhà dân cư bên cạnh.

Có vẻ như cô ấy đưa chúng tôi đến nơi cô ấy đã sống trước khi chết.

Cô ấy nhanh đến mức tôi phải chạy theo mới kịp.

Chưa kể Hà Thanh, cả người dường như muốn tê liệt vì kiệt sức.

Đây là một tiểu khu cũ, có năm tầng và không có thang máy.

Chúng tôi chạy thẳng lên tầng 5, bóng trắng dừng lại trước một ngôi nhà, liếc nhìn chúng tôi, sau đó bóng mờ dần đi vào trong.

Hà Thanh đã nhanh chóng nói: “Cô ấy muốn chúng ta đi vào.”

Anh ta lao về phía trước, vô thức ấn vào tay nắm cửa, nhưng lại hát hiện cửa bị khóa.

“Cửa bị khóa rồi, chúng ta không vào được.”

Tôi giơ tay lên gõ cửa.

Tiếng gõ cửa ở hành lang trống rỗng có chút hồi âm, khi tôi đang định gõ lần thứ ba, thì cửa nhà bên cạnh mở ra.

Là một cô gái trẻ, cô ấy nhìn chúng tôi nhỏ giọng nói: “Đừng gõ nữa.”

“Kể từ khi chị ấy nhảy khỏi tòa nhà, gia đình đó liền chuyển đi nơi khác, trong căn nhà này bây giờ không có ai ở.”

Nói xong trực tiếp đóng cửa lại.

Nghe xong lời nói của cô ấy, Hà Thanh cau mày.

“Vậy phải làm sao? Chúng ta phá cửa vào?”

Tôi liếc nhìn anh ta: “Thật thô lỗ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tan-di/50.html.]

Sau đó, tôi lấy rah ai chiếc kẹp tóc trên đầu, xoắn chúng lại thành một hình cụ thể rồi chọc vào lỗ khóa.

Mấy giây sau, cánh cửa mở ra.

Hà Thanh: “.....Đại sư, cô còn có thể làm được những việc này sao?”

“Hành tẩu giang hồ, thân bất do kỷ.” Tôi mở cửa: “Mau vào đi.”

Hà Thanh lén lén lút lút theo tôi vào trong.

Anh ta vẫn còn lo lắng: “Đại sư, đây không phải là độp nhập nhà riêng sao?”

“Quên đi.” Mỉm cười với anh ta: “Đừng lo, trong phòng có người.”

Hạ Thanh thở phào nhẹ nhõm giơ tay bật đèn.

Ngôi nhà đã lâu không có người ở, đã phủ một lớp bụi mỏng.

Trên bàn còn có những món ăn thừa đã mốc.

Vừa nhìn, những người đó đã vội vã rời khỏi nhà.

Tôi nhìn thấy cái bóng trắng ở phòng ngủ chính.

Cái bóng đứng trước cửa sổ, quay đầu nhìn tôi, giơ tay lên, chậm rãi chỉ vào cái điều hòa.

Tôi quay người gọi Hạ Thanh: “Mang cho tôi cái ghế đẩu.”

Tôi đứng lên ghế đẩu, tháo gỡ hơn một nữa cái điều hòa, mới tìm thấy một cái camera nhỏ ở bên trong.

“Lấy được rồi.”

Tôi nhảy khỏi ghế.

Hà Thang vội vàng chạy đến: “Đại sư, tiếp theo nên làm như thế nào?”

“Loại bỏ thù hận.”

..................

Chúng tôi tìm thấy một quán cà phê internet bên ngoài tiểu khu, đem nội dung trong camera vừa lấy được ra ngoài.

Trên màn hình máy tính, sau một loạt âm thanh xào xạc, gương mặt một cô gái xuất hiện.

Cô ấy có cái bụng to, mặt hơi sưng, thoạt nhìn đang mang thai ở thời kỳ cuối.

Cô ấy nói trước camera, giọng hơi khan.

“Chồng tôi đã lừa dối tôi, lúc tôi mang thai 7 tháng.” Giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh, dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng: “Anh ta còn đưa người phụ nữ đó về nhà, mặc đồ ngủ của tôi, ngủ trên giường của tôi,....”

“Tôi muốn ghi lại tất cả những điều này, tôi muốn ly hôn với anh ta.”

Cô ấy ôm bụng từ từ rời khỏi camera.

Trong một khoảng thời gian dài, không có ai xuất hiện trên màn hình.

Cho đến chiều ngày thứ ba, một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ màn hình.

Một người đàn ông đẩy cửa và đẩy người phụ nữa mang thai vào.

“Mẹ kiếp, sao cô dám cãi lại ba mẹ tôi?”

Người phụ nữ gục xuống khóc lớn: “Anh dám làm ra chuyện đó, lại không dám cho người khác biết sao?”

Loading...