Tân Di - 46
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:34:03
Lượt xem: 338
Tôi xoa lông mày: “Được rồi, nhanh đứng lên đi.”
Tịnh Thủy nằm trên mặt đất khóc lóc một hồi sau đó loạng choạng đứng dậy.
“Tôi sẽ chỉ đường cho cô, con trai cô có thể sống hay không còn phụ thuộc vào số phận của nó.”
Tịnh Thủy gật đầu: “Đại sư, cô nói đi.”
“Sáng mai cô đến Huyền Thanh Quan xin một lá bùa bình an rồi đem về cho con trai cô.”
“Cô nhớ phải lập bài vị cho Giang Tiểu Húc, đặt nó tron phòng khách trong nhà, thờ cúng mỗi ngày.”
“Tiếp theo, ba mẹ của Giang Tiểu Húc c.h.ế.t trẻ, trong nhà chỉ cfn ông bà nội, sau khi xảy ra sự việc, hai người già cô đơn không chỗ dựa dẫm, cô sẽ phải gánh tất cả chi tiêu sau này của họ, cái này không quá đáng chứ?”
Tịnh Thủy vội vàng lắc đầu: “Không quá đáng.”
Tôi nhìn cô ta, nói từng chữ: “Điều quan trọng là con trai cô phải thực sự có lòng sám hối.”
“Sở dĩ nó kiêu ngạo và độc đoan như vậy là do sự nuông chiều của ba mẹ, nếu lần này có thể tránh được nguy hiểm, tôi khuyên cô nên giáo dục và kiểm soát nó nhiều hơn, nếu không sớm muộn gì nó cũng lại gây rắc rối.”
Tịnh Thủy gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi.”
Cô ta dừng một chút rồi hỏi tôi: “Đại sư, nếu tôi làm theo cách của cô, con trai tôi sẽ bình an vô sự chứ?”
Tôi mỉm cười: “Ai có thể chắc chắn được?”
“Việc Giang Tiểu Húc có tha thứ cho con trai cô hay không, tôi không có tư cách quyết để đưa ra bất kỳ quyết định nào cho cậu ấy.”
Sắc mặt của Tịnh Thủy rất tệ, ấp a ấp úng lại nói cái gì đó.
Cuối cùng, một y tá gọi cô ta, cô ta mới phải ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.
Sau khi cô ấy ngắt kết nối, cuộc thảo luận của cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn rất sôi nổi.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
“Giang Tiểu Húc thật thảm thương.........”
“Thằng nhãi đó nếu c.h.ế.t thì đáng đời.”
Tôi thở dài.
“Thiện và ác nhân quả trên thế giới này cuối cùng đều sẽ có quả báo, bạn làm điều ác thì sẽ có một ngày điều ác sẽ cắn trả lại bạn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tan-di/46.html.]
“Mong mọi người cùng cố gắng.”
Sau khi trò chuyện với cư dân mạng một lúc, thời gian cũng không còn sớm nữa.
Ngáp một cái: “Thời gian không còn sơm nữa, hôm nay dừng ở đây đi, ngày mai gặp lại.”
Tôi đóng phòng phát sóng trực tiếp lại, đứng đậy tắm rửa đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau tôi bị đánh thức bởi chuông báo thức.
Sau khi ra khỏi nhà, tôi mua sữa đậu nành và bánh quẩy bên đường, hát ngân nga trên đường đến Huyền Thanh Quan.
“Sư phụ, đến ăn sáng đi.”
Tôi hét lên, một ông lão với mái tóc bù xù bước ra từ sân sau.
“Đồ đệ độc ác, con còn dám quay về đây?”
Ông lão cầm một tác phẩm bằng gỗ trên tay: “Có người gửi cho ta cái này vào sáng nay, ta đã mất hơn một tiếng để xử lý nó.”
“Còn chưa được nghỉ ngơi một lúc, một bà cô chạy đến khóc lóc xin bùa bình an cho con trai bà ta.”
“Khi ta hỏi thì nói là do con giới thiệu đến.”
Không nói một lời, ông ấy gõ vào trán tôi.
Tôi bị gõ đến chóng mặt hoa mắt.
“Sư phụ, con cũng đang cố gắng giúp Huyền Quan Thanh của chúng ta trở nên nổi tiếng mà.”
Ông lão khịt mũi: “Ngụy biện.”
Tôi mỉm cười kéo ông ấy ngồi xuống: “Đến đây, đến đây, con đã mua cho người một cái bánh bao lớn.”
Ông lão: “Nhân gì đây? Ta không ăn nhân thịt bò.”
“Bánh bao nhân gạch cua, vẫn còn nóng.”
“Con còn có lương tâm.....”
“Đó là đương nhiên.........”