Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tân Di - 37

Cập nhật lúc: 2024-07-25 22:19:47
Lượt xem: 1,159

Tôi hét lên với giọng trầm: “Từ giờ trở đi, cô hãy nhắm mắt lại, nghe theo chỉ dẫn của tôi.”

Vương Tử lau nước mắt, gật đầu mạnh rồi nhắm mắt lại.

“Tiến về phía trước 20 bước, sau đó rẽ trái.......”

“Đi thẳng 50 bước, rẽ phải, sau khi đi được 10 bước, lại rẽ phải.....”

Vương Tử không hề nghi ngờ lời nói của tôi, cô ấy nhắm mắt lại, đếm bước chân trong long.

Thứ bẩn thỉu khiêng theo kiệu hoa màu đỏ liên tục đi theo sau cô ấy, nhưng không thể đến gần được.

Thấy đồng hồ chỉ còn ba phút, tôi nói nhanh hơn:

“Bây giờ rẽ trái! Sau đó mở mắt, cô sẽ thấy một con đường thẳng, tiếp tục chạy, chạy đến cuối cùng thì có thể thoát khỏi mê chướng này.”

Vương Tử không hề do dự, nghe thấy hướng dẫn của tôi liền làm theo, sau đó chạy điên cuồng trên đường thẳng.

Vừa chạy vừa khóc.

Đừng nói, cô ấy chạy khá nhanh.

Cảnh tượng vốn mơ hồ huyền ảo xung quanh theo Vương Tử chạy ngày càng nhanh cũng trở nên ngày càng rõ ràng.

Có thể nhìn thấy cửa hang tiện lợi nằm ngay bên cạnh còn có các quán ăn vặt ven đường.

Bước đi của Vương Tử vẫn chưa dừng lại, bởi vì đám cưới ma đó vẫn đang đuổi theo cô ấy.

Cô ấy lập tức chạy đến cuối đường.

Cảnh tượng trước mắt trở nên rõ ràng, là một khu chợ đêm cực kỳ náo nhiệt.

Nam nữ đi chợ đêm đều giật mình trước cô gái không biết từ đâu chạy ra dọa họ một trận.

Nhìn cô ấy một các kỳ lạ rồi bỏ đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vương Tử thở hổn hễn, cả người ngã xuống đất.

“Cảm ơn, cảm ơn.......”

Cô ấy liên tục nói cảm ơn, khuôn mặt thể hiện niềm vui sống sót.

Tôi tạt cho cô ấy một thau nước lạnh:

“Cô bây giờ, có thể không an toàn.”

“Những bóng ma đó vẫn đang theo dõi cô.”

Tối nay, Vương Tử hoàn toàn bị nhắm tới.

Không đưa cô ấy lên kiệu đỏ, họ không bỏ cuộc.

Vương Tử sợ hãi: “Vậy tôi nên làm gì? Tân Di đại sư cô giúp tôi đi......”

“Yên tâm, chỉ cần trốn qua đêm nay, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.” Tôi an ủi cô ấy: “Tôi sẽ gửi cho cô một địa chỉ, cách chỗ cô không xa lắm, bây giờ cô qua đó đi.”

“Được, bây giờ tôi qua đó.” Vương Tử đứng dậy, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, đi đến địa chỉ mà tôi gửi.”

Trên đường đi, tôi cố gắng bình tĩnh nói chuyện với cô ấy, cố gắng giảm bớt sự sợ hãi của cô ấy.

10 phút sau, Vương Tử đã đến nơi.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn cửa hàng nhỏ, có chút do dự.

Nguyên nhân không có gì, đây là cửa hàng cung cấp đồ tang lễ, tấm biển quảng cáo tự chế thủ công treo xiêu vẹo-----Cửa hàng đồ tang lễ Phúc Lai.

“Tân Di đại sư, cô có gửi nhầm địa chỉ cho tôi không?”

Cô ấy có chút sợ.

Tôi bình tĩnh trả lời: “Địa chỉ không sai, cô vào đi, ở bên trong anh toàn hơn bên ngoài nhiều.”

Vương Tử suy nghĩ một chút, giơ tay gõ cửa.

Bên trong có một giọng khàn khàn và khó chịu của một ông già: “Ai vậy? Quán đóng cửa rồi.”

Vương Tử sững sốt, vô thức xin lỗi: “A, xin lỗi.”

Tôi không thể chịu được nữa: “Cô hãy tăng âm lượng điện thoại của cô lên.”

Vương Tử ngoan ngoãn làm theo.

Tôi tức giận đến mức hét lớn: “Phúc bá! Là tôi! Ông để cho cô ấy vào trong! Cô ấy bị thứ bẩn thỉu quấn theo rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tan-di/37.html.]

Vương Tử bị tôi làm giật mình, suýt đáng rơi điện thoại xuống đất.

Đợi mười giây, ánh cửa gỗ đơn giản kêu cót két được mở ra từ bên trong.

Một con mắt màu xám nhìn xuyên qua khe cửa.

Lúc này màn hình của Vương Tử đối diện cửa lớn.

Tôi nhìn thẳng vào ông già này, cười toe toét: “Chào Phúc bá.”

Ông ấy nhìn tôi một giây rồi quay lại đi vào với tiếng khịt mũi, chỉ để lại một câu: “Vào đi.”

“Phúc bá xem như là chú của tôi, mặc dù tính cách ông ấy có chút kỳ lạ, nhưng là người rất tốt, cô hãy ở lại với ông ấy một đêm đi, bảo vệ mạng rồi nói.”

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Nghe tôi nói, Vương Tử không do dự mà đi theo.

Không gian trong cửa hàng không lớn, tầng 1 là nơi kinh doanh, nhiều thỏi vàng được chất thành đống, thực sự không có chỗ để đi.

Vương Tử theo Phúc bá lên tầng 2.

Ở trên rộng rãi hơn một chút, có một phòng nghỉ và một phòng khách.

Phúc bá quay đầu nhìn Vương Tử: “Làm sao lại gặp rắc rồi với những thứ đó?”

Vương Tử sửng sờ một lúc rồi kể lại câu chuyện.

Phúc bá nghe xong liền chế nhạo: “Vẫn là quá tham lam.”

Dù sao Vương Tử cũng là một cô gái trẻ, bị ông ấy nói những lời này mặt liền đỏ lên, vội vàng cúi đầu.

Tôi giúp hòa giải: “Ai ya, suy cho cùng vẫn còn trẻ, tiểu cô nương không hiểu chuyện, Phúc bá để cô ấy nghỉ ngơi ở chỗ của chú một đêm, ngày mai đưa cô ấy đến Huyền Thanh Tự để trừ tà là được rồi.”

“Còn con!” Phúc bá hét lớn khiến tôi giật mình.

Ông ấy đưa khuôn mặt đến trước màn hình giơ tay muốn chọc vào đầu tôi.

“Ta chưa bao giờ thấy con đến thăm ta vào dịp lễ, khi xảy ra chuyện liền tìm đến ta? Huyền Thanh Tự nhiều người như vậy, con chính là kẻ vô tâm nhất, nhãi con.”

Tôi bị chửi đến ngốc luôn.

Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cười như điên.

“Hahahaha, Tân Di đại sư bị mắng rồi.”

“Điều này chẳng phải tốt hơn chuyện bắt ma sao?”

“Đây là lần đầu tiên tôi thấy biểu cảm này của Tân Di đại sư.”

Tôi có chút ngượng sờ mũi.

“Được rồi, được rồi, đừng mắng con nữa, con sẽ mua rượu ngon đến thăm người.”

Phúc bá trừng mắt nhìn tôi: “Cũng khá đấy.”

Sau sự gián đoán như vậy, tâm trạng của Vương Tử tốt hơn nhiều, cũng không sợ hãi nữa.

Phúc bá chỉ vào chiếc ghế sofa nhỏ trong phòng khách; “Tối nay cô chịu khó ngủ ở đó một đêm đi, nhà bếp có đồ ăn đồ uống, cần thì tự đi lấy.”

Vương Tử mừng rỡ: “Cảm ơn Phúc bá.”

Phúc bá ngáp dài rồi đi vào phòng: “Ngủ sớm đi, sáng sớm mai phải đến Thanh Quan Tự nữa.”

 Cửa phòng đóng lại, Vương Tử nằm trên sofa, cơn buồn ngủ đến ngay lập tức.

Đã rất lâu rồi cô ấy chưa có một giấc ngủ ngon.

“Được rồi, chúng ta ngắt kết nối đi, đợi trời sáng đến Huyền Thanh Tự, cô sẽ hoàn toàn không có chuyện gì nữa.”

Vương Tử trả lời trong mơ hồ trong khi cầm điện thoại: “Được rồi, Tân Di đại sư........”

Nhìn cô ấy như vậy, tôi cười và ngắt kết nối phát sóng trực tiếp.

Lúc này đã gần hai giờ sáng rồi.

Tôi không thể nhị được nữa nên duỗi người ngáp dài, bắt đầu tạm biệt cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp.

“Buổi phát sóng hôm nay đến đây thôi, lần sau gặp.”

Cư dân mạng xếp hàng để chúc tôi ngủ ngon.

Khóe môi cong lên: “Đúng rồi, một lần nữa nhắc nhở mọi người.”

“Trong cuộc sống khắp nơi đều là cạm bẫy, mọi người nên chú ý, tạm biệt.”

 

Loading...