Trên giường bệnh của bệnh viện, Tô Hòa từ từ mở mắt, ánh mắt tràn đầy sự mơ hồ và bất lực. “Đây là ? Tiêu Dật, Tiêu Dật, ở ?” Nàng bộ đồ bệnh nhân , kinh hãi quanh môi trường xa lạ và lạnh lẽo. Tường trắng tinh, mùi t.h.u.ố.c khử trùng nồng nặc, tất cả đều cho nàng , đây là bệnh viện. “Ta trở về ư? Tiêu Dật ? Ta mơ ?” Lòng Tô Hòa dâng lên một nỗi bi thống mãnh liệt, nước mắt kiểm soát tuôn rơi.
Mèo Dịch Truyện
Lúc , nữ y tá đẩy cửa bước , thấy Tô Hòa đang giường bệnh, ánh mắt lập tức lộ vẻ mừng rỡ, chạy ngoài, miệng ngừng gọi: “Bác sĩ Vương, Bác sĩ Vương, Tô Hòa giường bệnh 42 tỉnh .”
Bác sĩ Vương vội vàng chạy đến, mặt mang theo vẻ phấn khích thể che giấu, kiểm tra cho Tô Hòa, xúc động : “Cô Tô, cuối cùng cô cũng tỉnh , t.a.i n.ạ.n giao thông ba năm cô vẫn hôn mê, ba năm , cô cuối cùng cũng tỉnh , đây quả là một kỳ tích y học!”
Tô Hòa ngơ lời bác sĩ, trong đầu nàng chỉ những khoảnh khắc ở bên Tiêu Dật. Những giây phút ấm áp cùng trải qua, giờ đây như thủy triều dâng lên trong lòng, khiến nỗi đau trong nàng càng thêm mãnh liệt. Nàng chìm đắm trong thế giới riêng của , thứ xung quanh trở nên tê liệt, nàng chỉ để mặc bác sĩ kiểm tra một cách máy móc.
Cứ như , Tô Hòa mang theo ký ức về thời gian ở bên Tiêu Dật, bắt đầu dần trở cuộc sống. Tuy nhiên, tình yêu khắc cốt ghi tâm , như một vết thương thể lành, in sâu trong đáy lòng nàng. Mỗi đêm khuya thanh vắng, nàng đều một giường, hồi tưởng từng khoảnh khắc bên Tiêu Dật, nước mắt luôn vô thức ướt gối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-tro-thanh-tieu-dau-bep-o-co-dai/chuong-69-tro-ve-hien-dai.html.]
Nhiều năm , Tô Hòa còn trẻ, dấu vết thời gian in hằn sâu gương mặt nàng. Hôm nay, nàng dắt tay cô cháu gái nhỏ, chậm rãi bước bảo tàng. Trong viện bảo tàng trưng bày đủ loại cổ vật quý giá, mang nặng dấu ấn lịch sử và sự thăng trầm.
Bất chợt, một miếng ngọc bội đến từ Đại Thịnh triều cổ đại thu hút ánh mắt của Tô Hòa. Bước chân nàng vô thức dừng , ánh mắt chăm chú chằm chằm miếng ngọc bội đó, trong lòng dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả. Tay nàng khẽ run rẩy, một tay nắm cháu gái, tay chậm rãi vươn về phía miếng ngọc bội, chạm nó, như thể thể chạm ký ức xa xăm đó.
Khi ngón tay nàng chạm miếng ngọc bội, cơ thể nàng đột nhiên chấn động, nước mắt tuôn trào. “Đây là ngọc bội tùy của Tiêu Dật ?” Nàng lẩm bẩm, giọng đầy kinh ngạc và bi thương. Phía ngọc bội, khắc rõ ràng hai chữ “Tiêu Dật”, hai chữ đó như một con d.a.o sắc bén, cứa mạnh trái tim Tô Hòa.
Tư tưởng của Tô Hòa ngay lập tức về buổi chiều định mệnh chia ly với Tiêu Dật, về từng khoảnh khắc hạnh phúc họ từng trải qua bên . Lòng nàng tràn ngập nỗi nhớ nhung, Tô Hòa ngừng tự hỏi trong đầu: Đây rốt cuộc là một giấc mơ là sự việc thực sự xảy ? Tại tất cả chuyện chân thực đến ? Nếu là một giấc mơ, giấc mơ quá dài, quá dài, nàng thà ở trong mơ mà tỉnh , những ký ức bên Tiêu Dật quá đỗi chân thực, khiến Tô Hòa thể phân biệt là hiện thực, là mộng cảnh. Ôm lấy nỗi nghi hoặc và bí ẩn giải đáp trong lòng, Tô Hòa cố nén nỗi đau, để bản trở với thực tại.