Ta trở thành tiểu đầu bếp ở cổ đại - Chương 57: --- Thủy Chử Hoạt Ngư Của Hoàng Hậu
Cập nhật lúc: 2025-11-23 11:52:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Hòa Phượng ỷ, ngắm cung điện vàng son rực rỡ mắt, véo nhẹ đùi , đau đến nỗi nhăn nhó cả mặt. Cho đến giờ, nàng vẫn cảm thấy thứ như một giấc mộng chân thực. Nghĩ ngày xưa, chẳng qua chỉ là một blogger nổi tiếng nhờ chia sẻ video ẩm thực ở thời hiện đại. Một khi xuyên , trong lòng cứ ngỡ thể một tiểu đầu bếp vui vẻ ở Đại Thịnh triều , bày biện nồi niêu xoong chảo, nghiên cứu món ăn mới, theo đuổi sự nghiệp ẩm thực mà yêu thích đến cùng, tiện thể kiếm chút tiền lẻ, sống một cuộc sống an nhàn tự tại. Ai mà ngờ , vận mệnh như tàu lượn siêu tốc, một đường phóng nhanh như bay, nàng chỉ nhờ ẩm thực mà phát tài, còn vô cớ trở thành Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
“Ta đây là gặp vận cứt ch.ó gì ?” Tô Hòa nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt đầy vẻ thể tin nổi.
Lúc , cung nữ cận Thái Điệp khẽ khàng bước , phúc : “Hoàng hậu nương nương, đang nghĩ gì ạ?”
Tô Hòa hồn, xua tay: “Không gì, chỉ là vẫn quen với phận . Thái Điệp , ngươi Hoàng hậu thế , cứ thấy lòng yên.”
Thái Điệp che miệng nhẹ: “Nương nương, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa. Hoàng thượng sủng ái như , cả triều văn võ cũng đều kính trọng , ngôi vị Hoàng hậu của chính là xứng đáng thực sự.”
Tô Hòa thở dài: “Nói là , nhưng cứ cảm thấy gì đó. Ngươi xem Hoàng thượng, gần đây bận rộn xử lý triều chính, củng cố đế vị, ngày nào cũng bận rộn đến nỗi kịp đặt chân xuống đất, đến cả ăn uống cũng đúng giờ giấc, gầy một vòng, xót xa vô cùng.”
Thái Điệp cũng gật đầu: “ ạ, Hoàng thượng gần đây quá vất vả. Hay là, nương nương chút gì đó ngon miệng cho Hoàng thượng dùng? Hoàng thượng chắc chắn sẽ thích.”
Mắt Tô Hòa sáng lên: “Ý tồi! Sao nghĩ nhỉ. Nhắc đến ăn uống, cả một bụng ý tưởng đây. Hoàng thượng gần đây khẩu vị , món gì đó đặc biệt, khai vị bổ dưỡng phong phú.” Nàng xoa cằm, mắt đảo qua đảo , đột nhiên vỗ tay: “Có ! Làm một món Thủy Chử Hoạt Ngư đậm vị Tứ Xuyên, hương vị cay nồng tươi ngon , đảm bảo thể khơi dậy khẩu vị của Hoàng thượng.”
Thái Điệp vẻ mặt nghi hoặc: “Thủy Chử Hoạt Ngư? Đó là món gì ạ? Nghe vẻ đặc biệt ghê.”
Tô Hòa giải thích: “Cái thì ngươi hiểu . Món Thủy Chử Hoạt Ngư , thịt cá tươi non mềm mượt, cay tê miệng, nước sốt đậm đà, chỉ cần ngửi mùi thôi đủ khiến thèm chảy nước miếng. Lúc ăn, kèm thêm một bát cơm nóng hổi thơm lừng, cái vị đó, thật sự là tuyệt đỉnh!”
Thái Điệp xong nuốt nước bọt ừng ực: “Nương nương, cũng thèm . Vậy chúng mau thôi.”
Tô Hòa dậy, xoa xoa tay: “Đi thôi, đến Ngự Thiện phòng. Hôm nay sẽ để các ngươi tận mắt chứng kiến tài nấu nướng của .”
Hai đến Ngự Thiện phòng, các đầu bếp trong Ngự Thiện phòng thấy Hoàng hậu đích đến, đều sợ hãi vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Tô Hòa vội xua tay: “Mọi dậy , hôm nay đến để soi mói, mà là đến để nấu ăn.”
Các đầu bếp , vẻ mặt đầy kinh ngạc. Trong đó, một đầu bếp lớn tuổi run rẩy hỏi: “Hoàng hậu nương nương, … tự tay xuống bếp? Điều phép ạ, Ngự Thiện phòng chúng thần , thể để động tay chứ.”
Tô Hòa : “Trương sư phụ, ngươi đừng cản nữa. Ta tài nấu nướng của các ngươi đều giỏi, nhưng món ăn hôm nay, cách đặc biệt, tự tay cho Hoàng thượng dùng. Các ngươi cứ coi như xem cái mới lạ, tiện thể giúp một tay là .”
Trương sư phụ do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu: “Nếu nương nương kiên quyết như , lão nô cung kính bằng tuân mệnh.”
Tô Hòa buộc tạp dề, bước đến bàn thớt, con cá đang nhảy nhót sống động mắt, ánh mắt lộ vẻ tự tin. Nàng đưa tay bắt lấy một con cá, con cá trong tay nàng sức giãy giụa, nhưng Tô Hòa chẳng hề để tâm, : “Tiểu gia hỏa, đừng giãy giụa nữa, lát nữa sẽ để ngươi biến thành món ngon vật lạ.”
Nói đoạn, nàng cầm d.a.o lên, tay dứt khoát hạ xuống, con cá xử lý gọn gàng. Đao pháp của nàng điêu luyện trôi chảy, động tác tựa như nước chảy mây trôi, khiến các đầu bếp trong Ngự Thiện phòng trố mắt kinh ngạc.
“Oa, đao pháp của nương nương, thật lợi hại quá!” Thái Điệp nhịn kinh thán.
Trương sư phụ cũng nhịn khen ngợi: “Tài nghệ của nương nương, e rằng ngay cả lão nô cũng bằng. Cách xử lý cá , gọn gàng dứt khoát, hề dây dưa lằng nhằng, là trong nghề.”
Tô Hòa xử lý cá, : “Cái đáng gì, ở thời hiện đại, ngày nào cũng tiếp xúc với những nguyên liệu , đây chỉ là chuyện nhỏ.”
Sau khi xử lý cá xong, Tô Hòa bắt đầu chuẩn nguyên liệu. Nàng để Thái Điệp giúp cắt hành, gừng, tỏi, còn thì pha chế nước sốt cay. Nhìn nàng thuần thục trộn các loại gia vị , tỏa mùi hương nồng đậm, các đầu bếp đều nhịn xúm gần, tò mò quan sát.
“Nương nương, trong nước sốt của những gì ạ? Sao thơm đến thế?” Một tiểu đầu bếp trẻ tuổi nhịn hỏi.
Tô Hòa bí hiểm: “Đây chính là bí phương độc quyền của , bên trong ớt, hoa tiêu, tương đậu biện, hương liệu vân vân. Những gia vị kết hợp với , mới thể món Thủy Chử Hoạt Ngư Tứ Xuyên chính tông.”
Nói đoạn, nàng bắt đầu đun nóng chảo, đổ nước sốt , tức thì, cả nhà bếp tràn ngập một mùi hương cay nồng đậm đà. Các đầu bếp mùi hương sặc đến ho khù khụ, nhưng nhịn hít sâu một , mặt lộ vẻ say mê.
“Mùi vị , thật quá mê !” Thái Điệp ho .
Tô Hòa : “Cái mới chỉ là bắt đầu thôi, lát nữa xong, các ngươi nếm thử một miếng, đảm bảo sẽ khiến các ngươi ăn mãi thôi.”
Nàng cho xương cá nồi chiên đến khi hai mặt vàng ruộm, đó cho lượng nước đủ , đun sôi lửa lớn. Chẳng mấy chốc, nước trong nồi chuyển thành màu trắng sữa, hương thơm lan tỏa. Tô Hòa từng lát cá cho nồi, nhẹ nhàng khuấy đều, đảm bảo mỗi miếng cá đều nấu chín đều.
“Nương nương, lát cá thật non mềm, chắc chắn ngon ạ.” Thái Điệp chằm chằm cá trong nồi, thèm đến chịu nổi.
Tô Hòa : “Đương nhiên , lát cá dùng phương pháp xử lý đặc biệt, đảm bảo tươi non mềm mượt.”
Nấu một lát, Tô Hòa cảm thấy đủ, liền đổ cá nấu chín một cái chậu lớn, bên rải tỏi băm, hành lá, rau mùi và các gia vị khác. Sau đó, nàng đun nóng một muỗng dầu ăn, “xì xèo” một tiếng tưới lên , tức thì, dầu nóng kích thích mùi thơm của gia vị, cả Ngự Thiện phòng tràn ngập một mùi hương quyến rũ.
“Oa, cuối cùng cũng xong !” Tô Hòa hài lòng kiệt tác của , mặt rạng rỡ nụ tự hào.
Các đầu bếp vây , chậu Thủy Chử Hoạt Ngư sắc, hương, vị đều tuyệt mỹ , đều nhịn giơ ngón cái lên.
“Nương nương, món ăn quả là mỹ vị nhân gian!” Trương sư phụ từ tận đáy lòng tán thán.
Tô Hòa : “Mọi đều vất vả , lát nữa cũng nếm thử .”
Nói xong, nàng để Thái Điệp bưng cá, còn thì cẩn thận theo , hướng về Ngự Thư phòng. Dọc đường, các cung nữ thái giám ngang qua đều mùi hương hấp dẫn, nhao nhao đưa mắt tò mò tới.
“Đây là mùi gì ? Thơm quá!”
“Hình như là từ phía Hoàng hậu nương nương truyền đến, chẳng lẽ là Hoàng hậu nương nương món gì ngon?”
Mèo Dịch Truyện
Mọi bàn tán xôn xao, nhưng Tô Hòa chẳng bận tâm, trong lòng nàng chỉ nghĩ mau chóng mang món ăn đến mặt Tiêu Dật, để nếm thử.
Đến Ngự Thư phòng, Tô Hòa khẽ gõ cửa.
“Vào .” Tiếng Tiêu Dật từ bên trong vọng .
Tô Hòa đẩy cửa , : “Hoàng thượng, bận rộn lâu như , chắc chắn đói ? Thiếp một món ăn cho , mau đến nếm thử .”
Tiêu Dật ngẩng đầu lên, thấy Tô Hòa bưng một chậu thức ăn nóng hổi bước , mặt lộ vẻ kinh ngạc mừng rỡ: “Hòa Nhi, nàng đến đây? Còn đích xuống bếp nữa? Đây là món gì , thật hấp dẫn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-tro-thanh-tieu-dau-bep-o-co-dai/chuong-57-thuy-chu-hoat-ngu-cua-hoang-hau.html.]
Tô Hòa đặt món ăn lên bàn, mở nắp , một mùi hương cay nồng đậm đà tức thì lan tỏa khắp nơi.
“Đây là món Thủy Chử Hoạt Ngư Tứ Xuyên đặc biệt cho , nếm thử xem hợp khẩu vị .” Tô Hòa .
Tiêu Dật chậu Thủy Chử Hoạt Ngư đỏ tươi hấp dẫn , nuốt nước miếng: “Nhìn thôi thấy ngon , Hòa Nhi, nàng thật chu đáo.”
Nói đoạn, cầm đũa lên, gắp một lát cá cho miệng. Thịt cá tươi non mềm mượt, hương vị cay tê tức thì tan trong miệng, kích thích vị giác, khiến nhịn thốt lên một tiếng tán thưởng: “Ưm, ngon quá! Hòa Nhi, tài nấu nướng của nàng quả thật càng ngày càng giỏi.”
Tô Hòa Tiêu Dật ăn ngon lành, trong lòng vui sướng khôn xiết: “Hoàng thượng thích là . Thiếp thấy gần đây bận rộn đến nỗi khẩu vị, nên đặc biệt món khai vị . Người ăn nhiều chút.”
Tiêu Dật ăn gật đầu: “Được, nhất định sẽ ăn nhiều. Có nàng ở bên cạnh , quả là phúc khí của .”
Hai đang chuyện trò, bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một tràng tiếng bước chân dồn dập. Ngay đó, một thái giám vội vã chạy , quỳ xuống hành lễ: “Bệ hạ, việc chẳng lành ! Biên cương truyền đến cấp báo, địch quốc đột nhiên khởi binh xâm phạm, phá vỡ tuyến phòng thủ đầu tiên của !”
Tiêu Dật biến sắc, đặt đũa xuống, dậy: “Cái gì? Lại chuyện ! Mau, truyền chỉ của Trẫm, triệu chư đại thần đến Nghị Chính điện thương nghị đối sách!”
Dứt lời, liếc Tô Hòa một cái, trong mắt đầy vẻ áy náy: “Hòa nhi, xin nàng, Trẫm xử lý quốc sự . Món ăn Trẫm để đây, đợi Trẫm trở về dùng.”
Tô Hòa vội vàng gật đầu: “Hoàng thượng, mau lo việc. Quốc sự là trọng, chờ trở về.”
Tiêu Dật vội vã rời , Tô Hòa dõi theo bóng lưng khuất dần, lòng đầy âu lo. Nàng , cuộc chiến e rằng sẽ khiến bộ Đại Thịnh triều lâm nguy khốn. Còn nàng, là Hoàng hậu, dù thể như Tiêu Dật mà bày mưu tính kế nơi triều đường, nhưng nàng cũng cống hiến sức , vì quốc gia , vì nàng yêu.
“Thải Điệp, ngươi xem chúng thể gì đây?” Tô Hòa Thải Điệp, trong mắt lộ vẻ bối rối.
Thải Điệp suy nghĩ một lát, đáp: “Nương nương, là chúng chuẩn một ít thức ăn và t.h.u.ố.c men cho các tướng sĩ? Họ chiến đấu nơi tiền tuyến, chắc chắn vất vả.”
Mắt Tô Hòa sáng rực lên: “Chủ ý tồi! Ta thể thêm nhiều món ăn bổ dưỡng, để tướng sĩ ăn no sức mà chiến đấu. Thuốc men cũng chuẩn đầy đủ. Thải Điệp, ngươi mau sắp xếp, sẽ về Ngự Thiện phòng ngay đây.”
Dứt lời, Tô Hòa vội vàng trở về Ngự Thiện phòng, đem ý nghĩ của với các đầu bếp. Các đầu bếp đều tỏ ý nguyện ý giúp đỡ, đồng lòng hiệp lực, bắt đầu chuẩn đủ loại thức ăn.
Tô Hòa thức ăn, thầm nghĩ: “Hy vọng những món ăn thể mang sức lực cho các tướng sĩ, giúp họ sớm ngày đ.á.n.h lùi quân địch, bình an trở về.”
Cùng lúc đó, Tiêu Dật đang cùng các đại thần thương nghị đối sách tại Nghị Chính điện. Các đại thần đưa ý kiến khác , kẻ chủ trương cầu hòa, chủ trương xuất binh kháng cự, tranh luận ngớt.
“Hoàng thượng, địch quốc khí thế hung hăng, binh lực của e rằng khó mà chống cự. Theo ý lão thần, chi bằng cầu hòa thì hơn, để tránh cảnh sinh linh đồ thán.” Một vị đại thần tuổi tác cao niên lo lắng .
“Cầu hòa? Chẳng là tỏ yếu thế ? Đại Thịnh triều của thể cúi đầu địch quốc? Nhất định xuất binh chống cự, bảo vệ lãnh thổ của !” Một vị tướng lĩnh trẻ tuổi phẫn nộ .
Tiêu Dật long ỷ, mày chau chặt, trầm tư một lát : “Chuyện cầu hòa, tuyệt đối thể. Đại Thịnh triều của Trẫm từ khi lập quốc đến nay, từng cúi đầu bất kỳ địch quốc nào. Lần địch quốc xâm phạm, kiên quyết chống cự. mà, xuất binh cũng thể mù quáng, cần định kế hoạch chiến lược chu đáo. Lý tướng quân, ngươi là hiểu rõ nhất về chiến sự biên cương, ngươi kiến giải gì ?”
Lý tướng quân tiến lên một bước, chắp tay : “Hoàng thượng, địch quốc xuất binh, chủ yếu là nhắm vùng đất phì nhiêu nơi biên cương của . Thần thể phái một đội tinh nhuệ, vòng phía quân địch, cắt đứt nguồn lương thảo của chúng. Sau đó, chính diện xuất kích, giáp công, nhất định sẽ giáng đòn nặng nề quân địch.”
Tiêu Dật gật đầu: “Kế . mà, quân địch dám xâm phạm, hẳn là cũng phòng . Ta còn cần suy tính chu thêm. Chư vị đại thần, còn kiến nghị nào, cứ việc .”
Các đại thần lượt đưa một kiến nghị, Tiêu Dật nghiêm túc lắng , tổng hợp cân nhắc. Cuối cùng, lập một bộ kế hoạch tác chiến chi tiết, đồng thời bổ nhiệm Lý tướng quân tổng chỉ huy tiền tuyến, dẫn đại quân xuất chinh.
“Lý tướng quân, chuyến xuất chinh , liên quan đến an nguy của Đại Thịnh triều của Trẫm. Ngươi nhất định dốc lực, đ.á.n.h lùi quân địch, bảo vệ bá tánh biên cương của Trẫm bình an.” Tiêu Dật nghiêm nghị .
Lý tướng quân quỳ xuống lĩnh mệnh: “Hoàng thượng cứ yên lòng, thần nhất định sẽ dốc hết sức , nhục sứ mệnh!”
Cứ như , Lý tướng quân dẫn đại quân hùng dũng tiến thẳng về biên cương. Còn phía Tô Hòa, cũng đang ráo riết chuẩn lương thực và t.h.u.ố.c men. Nàng đích giám sát, đảm bảo mỗi phần thức ăn đều bổ dưỡng, mỗi loại t.h.u.ố.c men đều chuẩn đầy đủ.
“Nương nương, những thức ăn và t.h.u.ố.c men đều chuẩn xong , khi nào thì gửi biên cương ạ?” Thải Điệp hỏi.
Tô Hòa suy nghĩ một lát, : “Ta thể đợi , nhanh chóng đưa . Ngươi sắp xếp một chút, tìm một đội đáng tin cậy, đem những vật tư nhanh chóng đưa đến tay Lý tướng quân.”
Thải Điệp lĩnh mệnh rời . Tô Hòa những vật tư chất đống như núi, trong lòng thầm cầu nguyện: “Hy vọng những vật tư thể kịp thời đến tay các tướng sĩ, hy vọng họ đều thể bình an trở về.”
Ngày tháng trôi qua từng ngày, chiến sự biên cương lay động trái tim mỗi . Tô Hòa mỗi ngày đều quan tâm tin tức tiền tuyến, mong mỏi thể nhận tin thắng trận. Còn Tiêu Dật, càng là ngày đêm lao nhọc, xử lý đủ loại chính vụ, cung cấp hỗ trợ cho chiến sự tiền tuyến.
Cuối cùng, một ngày nắng , tiền tuyến truyền về tin thắng trận: Lý tướng quân dẫn đại quân thành công đ.á.n.h lùi quân địch, thu phục đất mất!
“Tốt quá ! Chúng thắng lợi!” Tô Hòa tin , kích động đến rơi lệ.
Tiêu Dật cũng nở một nụ mãn nguyện: “Các tướng sĩ vất vả , chiến thắng , là do họ dùng m.á.u tươi và sinh mệnh đổi lấy.”
Để ăn mừng chiến thắng , Tiêu Dật quyết định tổ chức một buổi yến tiệc mừng công long trọng trong cung. Tô Hòa cũng bận rộn chuẩn đủ loại mỹ vị, nàng để các tướng sĩ trong yến tiệc mừng công nếm thử những món ngon thuần túy nhất.
Trên yến tiệc mừng công, đèn đuốc sáng trưng, náo nhiệt phi phàm. Các tướng sĩ khoác chiến bào, tư bừng bừng, mặt tràn đầy niềm vui chiến thắng. Tiêu Dật long ỷ, nâng chén kính rượu các tướng sĩ: “Chư vị tướng sĩ, chiến sự biên cương , các ngươi dũng chiến đấu, bảo vệ lãnh thổ và bá tánh của Đại Thịnh triều của Trẫm. Trẫm đại diện cho thiên hạ thần dân, xin gửi đến các ngươi lời cảm ơn chân thành và lòng kính trọng cao cả!”
Các tướng sĩ nhao nhao quỳ xuống đất, đồng thanh hô vang: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tô Hòa cũng dậy, mỉm : “Chư vị tướng sĩ, các ngươi vất vả . Yến tiệc mừng công hôm nay, đặc biệt chuẩn một ít món ngon, hy vọng thể dùng bữa vui vẻ.”
Dứt lời, nàng cho dâng lên từng món mỹ vị giai hào, trong đó cả món cá nấu cay mà nàng tự tay . Các tướng sĩ nếm thử những món ăn , khen ngợi ngớt.
“Món cá nấu cay , ngon quá! Ta từng ăn món cá nào ngon đến thế.” Một lính trẻ tuổi kìm mà cảm thán.
“Phải đó, tài nấu nướng của Hoàng hậu nương nương quả là tuyệt diệu. Món chỉ ngon miệng, còn khiến nhớ về hương vị quê nhà.” Một lính khác cũng cảm khái .
Tô Hòa các tướng sĩ ăn uống ngon lành, trong lòng đầy vẻ mãn nguyện. Nàng , chiến thắng , chỉ là công lao của các tướng sĩ, mà còn là kết quả của sự ủng hộ và nỗ lực của thể bá tánh Đại Thịnh triều. Còn nàng, là Hoàng hậu, thể góp một phần sức lực trong cuộc chiến , cảm thấy vô cùng tự hào.
Sau khi yến tiệc mừng công kết thúc, Tô Hòa và Tiêu Dật trở về tẩm cung. Hai giường, hồi tưởng những chuyện qua trong thời gian , lòng tràn ngập cảm xúc.
“Hòa nhi, may mà nàng bên cạnh Trẫm. Nếu nàng, Trẫm thật .” Tiêu Dật nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Hòa, thâm tình .
Tô Hòa : "Hoàng thượng, đừng . Ta là của "