Ta trở thành tiểu đầu bếp ở cổ đại - Chương 2: --- Sinh cơ hậu viện
Cập nhật lúc: 2025-11-23 07:21:54
Lượt xem: 39
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tiễn Vương Ma T.ử , Tô Hòa đóng cánh cửa gỗ cũ nát đang kẽo kẹt kêu trong gió, lưng tựa chặt ván cửa, tim nàng như một trống trận điên cuồng đập thình thịch ngừng, chấn động lồng n.g.ự.c nàng đau nhức. Đệ như chú nai con giật , rụt rè từ trong nhà chạy , bước nhỏ đến bên cạnh nàng, vươn bàn tay gầy gò túm chặt lấy vạt áo nàng, giọng mang theo tiếng , đầy vẻ bất lực và sợ hãi: “Chị, chúng bây giờ, tiền … chúng lấy ở ?”
Tô Hòa hít sâu một , cố gắng nặn một nụ , nụ ẩn chứa sự mệt mỏi, lo lắng, nhưng cũng mang theo chút dịu dàng an ủi. Nàng đưa tay, nhẹ nhàng xoa đầu , mái tóc khô cứng xơ xác, xúc cảm khiến lòng nàng quặn đau: “Đừng sợ, trời sập , chị cách. Em cứ nghỉ , chị sẽ suy nghĩ, ắt sẽ tìm lối thoát.”
Đợi đến khi ba bước ngoảnh đầu một , tình nguyện nhà trong, Tô Hòa mới từ từ thẳng dậy, trong căn nhà chật hẹp tối tăm. Mỗi bước chân nàng đặt xuống, cuốn theo một trận bụi bay, tựa như những suy nghĩ rối bời của nàng lúc . Nàng nhíu chặt đôi mày thành một nút thắt c.h.ế.t, ánh mắt sốt ruột tìm kiếm khắp căn phòng, bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào, nhưng bốn phía trống hoác, ngoài bàn ghế cũ nát, tường nhà loang lổ, thật sự vật gì thể đổi lấy tiền tài.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đầu nàng, nàng nhớ đến những cuốn tiểu thuyết xuyên đây, nhân vật chính chẳng đều dựa những thứ ở hậu viện mà giàu . Ý nghĩ nảy , như một hạt giống nhanh chóng đ.â.m chồi nảy lộc trong lòng. Tô Hòa c.ắ.n răng, ôm theo tâm lý bệnh vái tứ phương, quyết định hậu viện thử vận may.
Vừa đẩy cửa hậu viện , một luồng khí ẩm thấp mang theo mùi đất mục nồng đậm xộc thẳng mặt, khiến nàng khỏi ho khan vài tiếng. Sân lớn, chỉ chừng bằng bàn tay, cỏ dại mọc um tùm, cao thấp đều, như một khu rừng xanh ngắt hỗn loạn. Trong góc một ụ đất nhỏ, cỏ dại che khuất một nửa, dường như năm tháng lãng quên từ lâu, toát lên vẻ hoang tàn tiêu điều.
Mèo Dịch Truyện
Tô Hòa lảo đảo bước khó khăn giữa đám cỏ dại, mỗi bước chân, ống quần đều cỏ kéo , phát tiếng sột soạt. Nàng nhíu chặt mày, ánh mắt tràn đầy thất vọng, đúng lúc nàng định bỏ cuộc , một vệt xanh non ẩn hiện trong lùm cỏ dại, như một tia sáng trong màn đêm, lập tức thu hút tầm mắt của nàng.
Tim nàng đập mạnh một cái, thở cũng trở nên gấp gáp, nàng vội vàng bước tới, xổm xuống, đôi tay run rẩy gạt từng lớp cỏ dại . Vài khóm rau dại kỳ lạ xuất hiện mắt, lá cây xanh biếc mơn mởn, lay động nhẹ trong gió, gân lá hiện rõ, trông vô cùng tươi non.
“Đây là…” Tô Hòa chằm chằm khóm rau dại, đầu óc vận chuyển nhanh chóng, đủ loại kiến thức điên cuồng va chạm trong tâm trí. Đột nhiên, mắt nàng sáng bừng lên, mừng rỡ nhận đây là Bồ công thường thấy ở thời hiện đại. ở thời cổ đại , ít về Bồ công , chừng nó là một loại vật hiếm , thể trở thành chìa khóa đổi vận mệnh. Nàng nhớ Bồ công thể thanh nhiệt giải độc, nộm, nấu canh đều ngon miệng, là một món ăn tuyệt hảo bàn tiệc.
Tim Tô Hòa đập thình thịch, tay nàng cũng run rẩy vì kích động, đây chính là cơ hội mà nàng khổ sở tìm kiếm! Nàng cố kìm nén sự phấn khích trong lòng, hít sâu một , tự trấn tĩnh .
Nói là , Tô Hòa chạy nhà, lục tung thứ để tìm một cái cuốc cũ nát. Cán cuốc đầy vết nứt, cầm trong tay cấn đau, nhưng lúc nàng cũng chẳng còn bận tâm đến thế. Nàng tìm thấy một chiếc rổ tre cũ kỹ, vội vàng trở hậu viện.
Nàng cẩn thận đến bên khóm Bồ công , xổm xuống, hai tay nắm chặt cán cuốc, điều chỉnh góc độ, nhẹ nhàng cắm đất. Mỗi động tác đều nhẹ nhàng và thận trọng, sợ hỏng những khóm rau quý giá . Nàng từng chút một nới lỏng đất xung quanh, đó dùng tay nhẹ nhàng nhấc Bồ công lên, tỉ mỉ sạch đất ở rễ, động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu bảo vật hiếm .
Chẳng mấy chốc, chiếc rổ tre đầy ắp những khóm Bồ công tươi non. Tô Hòa ôm chiếc rổ, nhanh chóng trở nhà bếp. Trong bếp tràn ngập một mùi cũ kỹ, tủ bếp lung lay sắp đổ, cánh cửa tủ mở hờ, phát tiếng kẽo kẹt. Nàng lục tung cả tủ, mãi mới tìm thấy một chút muối thô, hạt muối thô ráp ngả vàng, trông chất lượng lắm. Lại tìm thấy một lọ dầu nhỏ còn sót trong góc, dầu còn nhiều, thành lọ còn dính một lớp dầu đen sì.
Nguyên liệu tuy đơn sơ đến đáng thương, nhưng điều thể khó Tô Hòa, tinh thông tài nấu nướng. Nàng thành thục rửa sạch Bồ công , cho chậu nước, nước trong veo nhanh chóng trở nên đục ngầu. Nàng rửa rửa vài , cho đến khi nước trong veo thấy đáy, mới vớt Bồ công , cho nồi nước sôi để chần qua. Nước trong nồi tức khắc chuyển sang màu xanh biếc, hương thơm thanh mát của Bồ công cũng lan tỏa khắp nơi.
Bồ công chần qua nước lạnh, Tô Hòa vắt mạnh cho ráo nước, đặt lên thớt, thái thành từng đoạn nhỏ. Nàng động tác thuần thục, d.a.o lên d.a.o xuống, phát âm thanh nhịp nhàng. Thái xong, nàng rắc muối thô, rưới thứ dầu quý giá , tìm một củ tỏi, giã nát lấy nước tỏi đổ , dùng đũa khuấy vài cái, một đĩa nộm Bồ công thành mỹ mãn.
Tiếp đó, nàng dùng rau dại còn nấu một nồi canh thơm ngon. Lửa bếp bùng cháy dữ dội, hắt đỏ khuôn mặt nàng. Nước trong nồi sôi sùng sục, hương thơm của rau dại càng thêm nồng nàn, cả gian bếp đều tràn ngập mùi vị hấp dẫn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-tro-thanh-tieu-dau-bep-o-co-dai/chuong-2-sinh-co-hau-vien.html.]
Đệ mùi thơm hấp dẫn, như một chú thỏ con lanh lợi, từ trong nhà nhảy tót . Ánh mắt dán chặt mâm cơm bàn, nước dãi sắp chảy : “Chị, đây là món gì , thơm quá!” Tô Hòa múc một bát canh đưa qua, trong mắt tràn đầy cưng chiều: “Thử xem, đây là món tủ của chị đó, đảm bảo em sẽ thích mê.”
Đệ sốt ruột nhận lấy bát canh, cẩn thận thổi nguội uống một ngụm lớn, mắt tức thì trợn tròn, miệng lầm bầm rõ tiếng: “Ngon quá, chị ơi, chị kiểu gì ! Ngon hơn tất thảy những gì chúng từng ăn.” Nhìn dáng vẻ nuốt chửng của , Tô Hòa lòng năm vị tạp trần, xót xa vì ngày thường chịu nhiều gian khổ, vui mừng vì món ăn thể khiến vui vẻ.
lúc , ngoài sân truyền đến tiếng ho khan già nua, là Trương thẩm trong thôn ngang qua. Trương thẩm mùi hương từng ngửi qua hấp dẫn, hiếu kỳ thò đầu : “Tô Hòa , món gì ngon , thơm quá chừng? Dì ngửi thấy từ xa .” Tô Hòa nhiệt tình đón chào: “Trương thẩm, mau nếm thử , cháu mới món rau dại đó ạ.”
Trương thẩm bán tín bán nghi bếp, ánh mắt dừng đĩa bồ công trộn và bát canh bàn. Dì cầm đũa, gắp một đũa bồ công trộn, đưa miệng nhấm nháp. Ban đầu, mặt dì còn vẻ nghi hoặc, nhưng giây , biểu cảm lập tức biến thành kinh ngạc: “Ôi chao, mùi vị thật đặc biệt, Tô Hòa cháu giỏi thật đấy, rau dại mà cũng món ăn tinh xảo thế ! Dì sống nửa đời , từng ăn món rau dại nào ngon đến thế.”
Được Trương thẩm khen ngợi, lòng Tô Hòa ngọt như ăn mật, một ý tưởng táo bạo dần hình thành trong đầu nàng: Nếu món rau dại công nhận, liệu thể biến nó thành bảo bối kiếm tiền chăng? Nàng quyết định bắt đầu từ trong thôn, thử bán món rau dại do , xem thể mở rộng thị trường .
Tô Hòa bắt đầu suy tính trong đầu, nàng nghĩ cần chuẩn những nguyên liệu gì, định giá , và thế nào để quảng bá. Nàng càng nghĩ càng hưng phấn, trong mắt lấp lánh tia sáng kiên định. Đệ một bên chị, tuy hiểu chị đang nghĩ gì, nhưng cũng cảm xúc của chị lây nhiễm, mặt hiện lên nụ lâu thấy.
Những ngày tiếp theo, Tô Hòa bắt đầu bận rộn với kế hoạch của . Nàng dậy sớm mỗi ngày, hậu viện hái những lá bồ công tươi ngon, tỉ mỉ chế biến thành món ăn. Nàng còn mượn Trương thẩm một chiếc xe đẩy nhỏ, định đẩy xe bán trong thôn.
Ngày đầu tiên bán hàng, Tô Hòa hồi hộp mong chờ. Nàng đặt món bồ công trộn và canh rau dại xong lên xe đẩy nhỏ, dùng khăn sạch che , đẩy xe đến chợ thôn. Chợ vô cùng náo nhiệt, qua kẻ , tiếng rao hàng vang lên ngớt. Tô Hòa tìm một vị trí dễ thấy, dừng xe đẩy , hít sâu một , lớn tiếng rao: “Món rau dại tươi ngon, thanh nhiệt giải độc, mau nếm thử nào!”
Lúc đầu, chỉ tò mò nàng một cái, ai tiến lên mua. Tô Hòa chút thất vọng, nhưng nàng bỏ cuộc, vẫn tiếp tục nhiệt tình rao bán. Dần dần, vài thôn dân sự nhiệt tình và hương thơm món ăn của nàng hấp dẫn, đến.
Một nàng dâu trẻ cầm một bát bồ công trộn, ngửi ngửi, mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Đây là rau dại gì , ngửi thơm quá chừng.” Tô Hòa vội vàng giới thiệu: “Đây là bồ công , chỉ ngon miệng, mà còn nhiều công dụng nữa. Tỷ nếm thử xem, ngon lấy tiền.”
Nàng dâu trẻ do dự một chút, nếm một miếng, mắt nàng lập tức sáng bừng: “Ngon thật, cho hai phần.” Tô Hòa vui vẻ nhận tiền, vội vàng gói cho nàng . Có khách hàng đầu tiên dẫn đầu, ngày càng nhiều vây quanh, việc buôn bán của Tô Hòa dần lên.
Một ngày trôi qua, món rau dại của Tô Hòa bán gần hết, nàng đếm những đồng tiền đồng trong tay, lòng tràn đầy cảm giác thành tựu. Tuy tiền nhiều, nhưng đây là tiền nàng tự kiếm bằng chính nỗ lực của , là bước đầu tiên để nàng đổi vận mệnh.
Về đến nhà, thấy những đồng tiền đồng trong tay nàng, vui sướng nhảy cẫng lên: “Chị, chị thật giỏi! Chúng tiền trả nợ .” Tô Hòa xoa đầu : “Chừng vẫn đủ, chúng còn tiếp tục cố gắng. mà, chỉ cần chúng bỏ cuộc, chuyện sẽ thôi.”
Từ đó về , Tô Hòa ngày nào cũng chợ bán món rau dại, việc buôn bán ngày càng phát đạt. Nàng còn dựa phản hồi của thôn dân, ngừng cải tiến món ăn của , thêm một hương vị mới. Người trong thôn đều đến tay nghề của Tô Hòa, nhao nhao trở thành khách quen của nàng.
Cùng với việc buôn bán dần định, Tô Hòa bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Nàng , thị trường trong thôn hạn, thực sự thoát khỏi cảnh khốn khó, cho việc buôn bán lớn mạnh hơn nữa. Ánh mắt nàng về phía thị trấn xa xa, nơi thị trường lớn hơn và nhiều cơ hội hơn.