Ta trở thành tiểu đầu bếp ở cổ đại - Chương 1: --- Xuyên qua cảnh khốn cùng
Cập nhật lúc: 2025-11-23 07:21:53
Lượt xem: 20
Tô Hòa chỉ cảm thấy đầu óc đau nhói, mắt trắng lóa, tiếp đó trời đất cuồng, cả tự chủ mà rơi bóng tối vô tận. Đến khi nàng khôi phục ý thức nữa, đập mắt là mái nhà rách nát, trong khí tràn ngập mùi ẩm mốc cũ kỹ hòa quyện.
“Ta đang ở đây?” Tô Hòa lẩm bẩm tự , giọng khàn khàn khô rát. Nàng cố gắng dậy, phát hiện đang ở trong một căn nhà tranh tồi tàn, đồ đạc trong nhà cực kỳ đơn giản, một cái bàn gỗ mục nát, vài chiếc ghế gãy chân, và chiếc giường gỗ lung lay ở góc phòng, nàng lúc đang chiếc giường đó.
“Chị, cuối cùng chị cũng tỉnh !” Một giọng non nớt xen lẫn tiếng vang lên, Tô Hòa đầu, chỉ thấy một tiểu nam hài mặt vàng như nghệ, hình gầy gò đang lo lắng . Trong ánh mắt tiểu nam hài, sự mừng rỡ vì thoát c.h.ế.t, ẩn chứa nỗi sợ hãi và bất an sâu sắc.
Tô Hòa định mở miệng hỏi, đầu nàng chợt đau nhói, vô ký ức thuộc về như thủy triều ập đến. Nàng lúc mới hiểu , thế mà xuyên , xuyên đến một sơn thôn hẻo lánh của Đại Thịnh triều, nhập xác một cô gái nông thôn cũng tên là Tô Hòa. Cha của nguyên chủ đều qua đời, để nàng và thơ ấu nương tựa , gia cảnh nghèo nàn, chỉ còn bốn bức tường xiêu vẹo, còn mắc nợ địa chủ trong thôn một khoản lớn.
Chưa kịp để Tô Hòa tiêu hóa hết những thông tin , một tiếng đập cửa thô bạo đột ngột vang lên, kèm theo một giọng nam dữ tợn: “Tô Hòa, ngươi mau đây! Hôm nay nếu trả tiền, thì lấy cái nhà rách nát của ngươi mà gán nợ!”
Tô Hòa trong lòng kinh hãi, theo bản năng che chắn lưng . Nàng hít sâu một , cố gắng trấn tĩnh bản , đó chậm rãi đến cửa, mở cánh cửa gỗ mục nát .
Ngoài cửa, một nam nhân trung niên vạm vỡ, mặt đầy thịt mỡ đang hùng hổ đó, phía còn vài tên gia đinh hung tợn kém. Nam nhân tên là Vương Ma Tử, là địa chủ nổi tiếng trong thôn, cũng là chủ nợ của nhà Tô Hòa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-tro-thanh-tieu-dau-bep-o-co-dai/chuong-1-xuyen-qua-canh-khon-cung.html.]
“Vương… Vương lão gia, ngài xem thể rộng lòng cho cháu thêm vài ngày chăng? Cháu thực sự thể gom đủ tiền lớn .” Tô Hòa cố gắng cho giọng thành khẩn và khiêm tốn.
“Rộng lòng? Hừ! Ngươi trì hoãn lâu như , hôm nay nhất định cho một lời giải thích!” Vương Ma T.ử khoanh tay ngực, ánh mắt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn và tham lam.
Tô Hòa c.ắ.n răng, đang nghĩ cách đối phó, bỗng nhiên linh cơ chợt động, : “Vương lão gia, cháu ngài vốn dĩ lương thiện, việc thiện. Ngài xem thế chăng, gần đây cháu học chút tài nấu nướng, món ăn đặc biệt ngon miệng. Nếu ngài bằng lòng cho cháu thêm chút thời gian, đợi cháu kiếm tiền, nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho ngài, hơn nữa còn một bàn tiệc thịnh soạn để cảm tạ đại ân đại đức của ngài.”
Mèo Dịch Truyện
Vương Ma T.ử xong, mặt lộ một tia do dự. Ngày thường vốn thích ăn ngon uống , đối với mỹ thực cũng chút hứng thú. Hắn đ.á.n.h giá Tô Hòa vài , thầm nghĩ: Nha đầu trông vẻ lanh lợi, chừng thật sự chút tài cán. Nếu thể ăn một bữa mỹ vị, nới rộng thời hạn cho nàng thêm vài ngày cũng chẳng .
“Được thôi, sẽ cho ngươi thêm ba ngày. Nếu ba ngày ngươi vẫn trả tiền, thì đừng trách khách khí!” Vương Ma T.ử xong, dẫn gia đinh nghênh ngang bỏ .
Tô Hòa bóng lưng bọn họ rời , khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nàng , đây chỉ là kế hoãn binh tạm thời, thật sự thoát khỏi cảnh khốn cùng, vẫn tự nghĩ cách. Nàng xoay trở nhà, mặt đầy kinh hãi, nhẹ nhàng xoa đầu , an ủi: “Đệ đừng sợ, chị đây, chuyện sẽ thôi.”
Tuy nhiên, thì là , nhưng trong lòng Tô Hòa chẳng chút tự tin nào. Nàng ở nơi cổ đại xa lạ , một xu dính túi, để gom đủ nợ khổng lồ trong vỏn vẹn ba ngày? Ánh mắt Tô Hòa dáo dác tìm kiếm khắp trong nhà, cố gắng tìm thấy một tia hy vọng.