Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 94: Cùng La Vân Khỉ Đồng Hành, Phương Lộc Chi Bộc Lộ Thành Ý (2/2)

Cập nhật lúc: 2025-06-16 08:50:53
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy mọi người biểu cảm khác thường, Phương Lộc Chi vội ho khan một tiếng, chỉnh lại thần sắc nghiêm nghị nói: “Chỉ là vừa rồi đi gấp quá, muốn nghỉ chân chút thôi. Các người không cần lo cho ta.”

Nhìn hắn ra vẻ gồng mình, La Vân Khỉ tuy có chút áy náy, song việc tìm người vẫn là gấp bội phần, đành khiến hắn vất vả thêm một phen.

Nửa canh giờ sau, đoàn người đến được Sa Hà thôn, dò hỏi đôi câu liền tìm được tới cửa nhà Vương què.

Phương Lộc Chi chỉnh lại y bào, ra lệnh: “Gõ cửa đi.”

Hai nha dịch không khách khí, trực tiếp đá văng cửa bước vào.

Tên Vương què đang nằm trong nhà, chân phải vốn lành, giờ đây đẫm máu, được quấn chặt nhiều lớp vải.

Thấy nha dịch đột nhiên xông vào, hắn trợn tròn mắt, hoảng loạn ngồi bật dậy.

“Hai vị gia gia, không biết quý vị đến đây có việc gì ạ?”

Phương Lộc Chi theo sau bước vào trong nhà, lạnh giọng hỏi:

“Ngươi có biết cô nương tên là Tạ Tường Vi không?”

Cả nhà họ Vương tuy thường ngày ngang ngược, nhưng gặp quan lại thì cũng không khỏi run sợ, tức khắc co cụm lại một chỗ, chân tay run rẩy.

Mẫu thân của Vương què run run đáp:

“Biết… biết, nàng… nàng là cô dâu chưa qua cửa của nhà chúng ta.”

La Vân Khỉ đã sớm biết rõ đầu đuôi từ Hàn Diệp, tức giận quát lớn:

“Nói bậy! Các ngươi đã đánh c.h.ế.t trưởng thôn, lại còn đòi cả tiền sính lễ, giữa Tạ Tường Vi và nhà các ngươi còn có chút liên quan gì nữa chứ?”

Mẫu thân Vương què sợ đến mặt mày tái nhợt, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất.

“Lão gia tha mạng! Là có trả tiền thật… nhưng chỉ là trả một phần, chưa đủ vốn…”

Giọng nói của La Vân Khỉ càng lạnh như sương:

“Cho nên các ngươi vẫn không cam lòng, thừa lúc Tạ Tường Vi đang giữ linh cữu mà mò về, định giở trò đê tiện?”

Vương què vội kêu oan:

“Không… ba vị đại nhân minh giám! Ta vốn chỉ định đến thăm nàng, nào ngờ nàng không cảm kích, còn rút kéo đ.â.m ta!”

La Vân Khỉ cười lạnh, trong lòng vốn đã chẳng tin lời hắn. Với tính tình của Tạ Tường Vi, nếu không bị ép tới đường cùng, tuyệt chẳng dám hạ thủ như thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-94-cung-la-van-khi-dong-hanh-phuong-loc-chi-boc-lo-thanh-y-22.html.]

“Nói dối! Nếu ngươi không động tay trước, nàng sao có thể đả thương ngươi?”

Nàng lập tức quay lại, nói với hai vị nha dịch:

“Kẻ này đánh c.h.ế.t trưởng thôn, bằng chứng rõ ràng, hãy bắt về nha môn thẩm vấn.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

Phương Lộc Chi khẽ gật đầu, ra lệnh:

“Ra tay! Trói tên cẩu tặc này lại!”

Mẫu thân Vương què hoảng hốt, vội quỳ mọp xuống đất, khóc lóc:

“Các vị lão gia, xin giơ cao đánh khẽ! Con ta quả thật đã mạo phạm Tạ Tường Vi, nhưng nàng ta cũng đ.â.m nó một kéo. Hai chuyện coi như huề nhau. Còn vụ trưởng thôn, chúng ta đã chịu bớt tiền bạc rồi mà…”

Vừa nghe đến câu “quả thật đã mạo phạm Tạ Tường Vi”, lửa giận trong lòng La Vân Khỉ bùng lên như thiêu đốt. Chưa kịp để mụ ta nói hết câu, nàng đã tung một cước đá mụ ta ngã lăn xuống đất.

“Loại chó má như ngươi, mới sinh ra được thứ súc sinh như vậy!”

Dứt lời, nàng lại túm lấy Vương què, giáng mạnh một cước vào ngay vết thương của hắn. Vương què đau đớn tru lên một tiếng, nhưng chẳng dám đánh lại nửa phần. Hắn không rõ thân phận La Vân Khỉ, chỉ tưởng nàng là nữ bộ đầu triều đình.

Thấy nàng hành sự cương liệt như vậy, Phương Lộc Chi lại càng thấy hứng thú, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Mãi đến khi nha dịch khẽ huých một cái, hắn mới hoàn hồn, trầm giọng nói:

“Bắt tên họ Vương lại!”

“Dạ!”

Hai tên nha dịch lập tức lao lên, như hổ đói mà kéo Vương què dậy. Mẫu thân hắn định xông tới ngăn cản, liền bị Phương Lộc Chi đá văng qua một bên.

“Ác phụ! Tránh ra!”

Người nhà họ Vương thấy Phương công tử mặt đầy sát khí, không ai dám nhúc nhích nửa bước.

Ra khỏi thôn Sa Hà, trời đã tối đen. La Vân Khỉ quay sang nhìn, thấy Phương Lộc Chi bước chân nặng nề, càng lúc càng chậm, biết hắn đã mỏi mệt đến cực điểm, trong lòng cũng không nỡ.

Nàng ngẫm nghĩ một thoáng rồi nói:

“Trời đã về đêm, nếu chư vị không chê, chi bằng đến tệ xá nghỉ tạm một đêm, chờ mai sáng hãy lên đường.”

Nghe đến đó, thần sắc Phương Lộc Chi lập tức rạng rỡ, trong lòng như hoa nở đầu xuân.

Được cùng La Vân Khỉ ở chung một mái, dù là nhà tranh cỏ mục, hắn cũng cam tâm.

Nhưng ngoài mặt lại cố tỏ vẻ do dự, thong thả nói:

“Nếu vậy… cũng được.”

Loading...