Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng - Chương 60: Hàn Đại Ca, Huynh Đối Với Ta Thật Là Tốt

Cập nhật lúc: 2025-06-01 14:45:13
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại cửa hàng, La Vân Khỉ ngồi buồn bã, tâm tư chẳng đặt vào việc buôn bán.

“Đại tỷ, hôm nay sao tỷ như có điều phiền muộn?”

“A, không có gì đâu, có lẽ là do hôm qua mệt quá đó thôi.”

Vì sợ Tạ Tường Vi lo lắng theo mình, La Vân Khỉ chẳng kể gì đến chuyện Ngô A Hương.

“Hôm nay trưởng thôn thế nào rồi, có đỡ hơn không?”

Tạ Tường Vi gật đầu:

“Khá hơn nhiều rồi, ăn được không ít cơm.”

La Vân Khỉ thở dài một hơi:

“Vậy thì tốt.”

Tạ Tường Vi thấy nàng mặt mày ủ dột, liền lo lắng hỏi:

“Đại tỷ, có phải tỷ với tỷ phu đã cãi nhau rồi không?”

La Vân Khỉ khẽ cười:

“Không đâu, ta sao mà cãi nhau với hắn được.”

Hàn Diệp là mạch sống của nàng, chỉ cần hắn không làm gì quá phận, nàng tuyệt đối sẽ không giận dỗi. Huống hồ, nàng vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Hàn Diệp, song lòng dạ nữ nhân vốn nhỏ mọn, vừa nghĩ tới việc hắn ở nhà một mình cùng một nữ nhân dung mạo yêu kiều, trong lòng không khỏi khó chịu.

Nàng đã hạ quyết tâm, về tới nhà nhất định phải đuổi Ngô A Hương đi cho bằng được.

Có lẽ do tâm tình không yên, buôn bán hôm nay cũng kém hẳn mấy hôm trước. Suốt buổi sáng, chỉ kiếm được vài đồng bạc, trong khi giày của Tạ Tường Vi đã bán hết sạch.

La Vân Khỉ biết nàng ấy còn phải đi hơn một canh giờ đường mới về đến nhà, liền bảo nàng về trước.

Chính mình thì ngồi trong quán, tay chống cằm nhìn dòng người qua lại ngoài cửa, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Còn mấy tháng nữa là đến kỳ hương thí, nếu không có gì thay đổi, Hàn Diệp chắc chắn sẽ đỗ. Sau đó là hội thí, nàng phải tranh thủ gom góp bạc trong thời gian này, mong rằng có thể cùng hắn tiến kinh dự điện thí.

Chỉ cần hắn gặp được Cửu công chúa, nhiệm vụ của nàng coi như hoàn thành...

Vừa nghĩ xong, liền thấy một người ăn mặc chỉnh tề từ ngoài bước vào.

Nhìn dáng vẻ, tựa như là quản gia. Vào tới nơi, liền tiến thẳng tới quầy hoa quả.

“Những thứ này đều có thể ăn được sao?”

La Vân Khỉ tươi cười đón khách:

“Dĩ nhiên là ăn được.”

Người nọ nhìn lướt qua một lượt, lại hỏi:

“Bán thế nào?”

Vì trong tiệm không có cân, nên La Vân Khỉ bán theo chiếc cho tiện.

“Táo ba đồng một quả, dưa hấu mười đồng một trái, chuối hai đồng một quả.”

Người kia gật đầu:

“Tất cả gói lại cho ta, ta lấy hết.”

La Vân Khỉ mừng rỡ, lập tức phân loại từng loại trái cây, gói thành ba bọc lớn.

“Còn muốn lấy gì thêm không? Ta có thể tính giá hữu nghị cho.”

“Không cần.”

Người nọ trả bốn lượng bạc, rồi thong thả rời đi.

Niềm vui kiếm được bạc khiến tâm tình La Vân Khỉ nhẹ nhõm hơn nhiều. Thấy trên quầy còn khá nhiều rau xanh, nàng quyết định đợi thêm chút nữa rồi mới về.

Hàn Mặc và Lưu Thành Vũ đều cần tiền, Hàn Diệp tuy không đi học ở thư viện, nhưng giấy bút mực nghiên cũng không ít. Gánh nặng cả nhà đều đè lên đôi vai nàng, nên nói thế nào nàng cũng phải ráng kiếm thêm chút bạc.

Buổi trưa, La Vân Khỉ mua một chiếc bánh nướng ăn tạm, trong lòng bỗng dưng thấy như trở lại với cảm giác của thời hiện đại.

Chỉ tiếc rằng cổ đại không có món lẩu cay tê tê thơm nồng. Dù siêu thị của nàng có bán gia vị, nhưng độ thiện cảm vẫn chưa đủ, giờ chỉ có thể mua được nước tương, dấm và muối tinh.

Không biết đến bao giờ mới tăng thêm được độ thiện cảm?

Những gì nàng có thể làm cho Hàn Diệp, nàng đều đã làm cả rồi. Vậy mà độ thiện cảm dạo gần đây lại chững lại.

Xem ra phải có sự kiện lớn hơn mới khiến hắn cảm động mà tăng thêm thiện cảm.

Nếu gần đây chẳng tìm được chuyện lớn nào, thì chỉ còn trông mong vào kỳ khảo thí mà ra tay thôi.

Nghĩ tới hương vị lẩu cay, La Vân Khỉ không khỏi nuốt nước miếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-60-han-dai-ca-huynh-doi-voi-ta-that-la-tot.html.]

Tại sòng bạc La gia.

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

La Kim Quế bị La Vân Khỉ mắng một trận, đến bây giờ vẫn để bụng, tức tối mắng chửi:

“La Vân Khỉ, ả tiện nhân kia, ta tuyệt đối không để yên cho ngươi!”

Lý Thục Cầm lập tức ngồi thẳng người, nghiêm giọng răn dạy:

“Con đừng có nghĩ tới Hàn Diệp nữa, nghe đâu hắn từng g.i.ế.c người. Dù có tuấn tú như tiên trên trời, ta cũng cấm con lấy hắn!”

La Kim Quế liếc mẫu thân một cái:

“Con có nói lấy hắn đâu. Chỉ là trong lòng không cam tâm thôi. Trong tiệm La Vân Khỉ, có biết bao nhiêu thứ lạ mắt, mẫu thân bảo xem một nữ nhân như ả, sao lại có được những món quý thế?”

Lý Thục Cầm vẫn còn dư vị của trái táo lớn khi ấy, ngọt ngào khác lạ, lòng cũng dần sinh nghi.

“Đúng thế, thời điểm này đâu có hoa quả rau tươi, ả ta sao lại có được nhiều như vậy?”

La Kim Quế liền nói:

“Mẫu thân còn nhớ Lý Nhị Nương không? Bà ấy bảo La Vân Khỉ vốn là yêu tinh hóa thành. Trước kia treo cổ tự vẫn rồi, ai ngờ lại sống lại, tính tình cũng thay đổi khác hẳn.”

Lý Thục Cầm lập tức nhớ tới dáng vẻ ngoan ngoãn trước kia của La Vân Khỉ, nói gì nghe nấy, chẳng dám cãi nửa lời. Vậy mà lần vừa rồi trở về nhà mẫu thân đẻ, lại như người hoàn toàn khác, khí thế lẫm liệt.

“Nhưng... nếu quả thật là yêu tinh, chẳng lẽ ả ta không sớm ăn thịt chúng ta rồi sao?”

La Kim Quế trừng mắt nhìn mẫu thân:

“Mẫu thân thật là ngây thơ. Chúng ta chỉ cần lan truyền lời này ra, buôn bán của ả ta thể nào cũng bị ảnh hưởng. Ả ta không có khách thì khác gì bị dìm c.h.ế.t rồi? Như vậy vừa trị được La Vân Khỉ, lại chẳng chọc giận quan huyện, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện hay sao?”

Lý Thục Cầm phì cười một tiếng, nói:

“Cũng coi như đầu óc con hôm nay được việc một lần, lát nữa mẫu thân sẽ tìm mấy người tới trà lâu, đem chuyện này lan truyền ra ngoài.”

Chớp mắt, trời đã về chiều, bóng đêm dần buông.

La Vân Khỉ trụ lại quán suốt buổi chiều, rau cỏ cũng bán đi kha khá, bèn vội vã đóng cửa trở về nhà.

Vừa đến cổng, đã nghe giọng nữ mềm mại thỏ thẻ vang lên:

“Hàn đại ca, chàng đối với ta thật tốt.”

La Vân Khỉ chững bước, chỉ thấy Ngô A Hương đang ngồi nơi bậc thềm, trong tay cầm một củ khoai nướng, hiển nhiên là do Hàn Diệp làm cho.

Nghĩ tới món này vốn là do nàng dạy Hàn Diệp cách làm, nét mặt nàng chợt sa sầm, sắc mặt trở nên lạnh lùng hẳn.

“Tẩu tẩu, tẩu về rồi ạ!”

Hàn Dung trông thấy nàng, liền vui mừng nhào tới.

“Dung nhi ngoan.”

La Vân Khỉ ôm lấy Hàn Dung, Ngô A Hương cũng vội vàng đứng dậy, khẽ cúi đầu, nói với vẻ đáng thương:

“Tẩu tẩu về nhà rồi à.”

“Ừ.”

La Vân Khỉ hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt liếc nhìn Ngô A Hương, chậm rãi nói:

“Xem khí sắc muội muội hôm nay đã khá hơn không ít, hẳn là chẳng mấy ngày nữa có thể rời khỏi đây rồi.”

Sắc mặt Ngô A Hương lập tức trầm xuống.

“Tẩu tẩu, muội giờ vẫn còn hoa mắt chóng mặt lắm, may mà có Hàn đại ca nướng cho muội hai củ khoai nhỏ. Tẩu tẩu nhất định chớ hiểu lầm Hàn đại ca đó.”

La Vân Khỉ nhếch môi, khẽ nhướng mày, cười lạnh:

“Tướng công nhà ta, ta còn không hiểu hay sao? Người này cái gì cũng thiếu, chỉ là chẳng bao giờ thiếu đào hoa thối.”

Hàn Diệp nhíu mày:

“Nương tử.”

Hắn trưa nay chỉ làm ít cơm cho Hàn Dung, chính là sợ La Vân Khỉ nghĩ ngợi. Khi nãy thấy Ngô A Hương đau dạ dày không chịu nổi, mới bất đắc dĩ nướng hai củ khoai cho nàng, nào ngờ lại bị lôi ra mà nói.

La Vân Khỉ quay đầu nhìn Hàn Diệp, lạnh lùng cất tiếng:

“Sao? Chẳng lẽ thiếp nói sai? Chàng chưa từng có đào hoa sao? Vậy La Kim Quế và Quan Tuyết Yến là thứ gì?”

Thấy La Vân Khỉ lại nhắc đến chuyện cũ, Hàn Diệp chau mày, lặng lẽ xoay người bước vào trong.

Ngay sau đó, hệ thống truyền tới âm báo:

【Độ thiện cảm của nam chính giảm 10 — bột mì bị gỡ khỏi kệ. 】

【Độ thiện cảm của nam chính giảm 10 — táo bị gỡ khỏi kệ. 】

Loading...