Tạ Tường Vi trở về nhà lấy dép cỏ, còn La Vân Khỉ thì tâm tư cũng trở nên linh hoạt.
Chỉ trông vào mấy đôi dép cỏ thì e rằng chẳng lời lãi được bao nhiêu. Cùng đi với Tường Vi, nàng lại chẳng tiện mang theo rau củ. Đưa mắt nhìn vào trong chậu, thấy vẫn còn dư kha khá bánh bắp hấp từ đêm qua, bèn cắt thành từng dải rộng ba ngón tay, đem áp chảo hai mặt đến khi vàng ruộm, rắc thêm chút muối, rồi dùng giấy dầu gói cẩn thận.
Lúc còn ở nhà, mẹ thường làm như thế cho nàng ăn, chỉ tiếc nơi này chưa thấy xuất hiện đường trắng, nếu có thì hẳn mùi vị càng thêm ngon miệng.
La Vân Khỉ hơi tiếc nuối, nhưng cũng không buồn lâu. Nàng lại lo cơm trưa cho hai tiểu oa nhi, tất bật xong xuôi thì Tạ Tường Vi cũng đã ôm theo dép đến nơi.
Hai người sửa soạn một chút rồi cùng nhau lên đường ra chợ. Đi hơn một canh giờ mới đến nơi. Bởi đến trễ, chỗ tốt đã bị người khác chiếm hết, La Vân Khỉ đành chọn một góc sát bên, cùng Tường Vi bày dép cỏ ra. Sau đó nàng chen một khoảng nhỏ nữa, đặt lên đó hai chiếc bánh bắp chiên vàng óng. Phần còn lại sợ dính bụi bẩn, nàng cẩn thận mang trên lưng giữ gìn.
Tạ Tường Vi có chút nghi hoặc, khẽ hỏi:
“Tẩu tử… thứ này… liệu có ai mua không?”
La Vân Khỉ mỉm cười nhẹ giọng:
“Bán được thì bán, không ai mua cũng chẳng ai cắn c.h.ế.t chúng ta.”
Tường Vi nghe vậy bật cười, càng thêm yêu thích cái tính cởi mở, hào sảng của La Vân Khỉ.
Tuy thế, nàng cũng chẳng kỳ vọng gì mấy vào mấy miếng bánh ấy. Thời buổi này, gạo trắng, bột mì còn hiếm, chứ bột ngô vẫn mua được, nhà nào chẳng ăn, đâu có gì đặc biệt?
Chỉ là, nàng đâu biết những chiếc bánh kia đều được La Vân Khỉ dùng dầu thực vật chiên qua. Dân đen ăn còn chẳng nổi mỡ heo, nói gì đến dầu thực vật? Có khi ngay cả hoàng đế cũng chưa từng được nếm qua thứ này. Bởi vậy, La Vân Khỉ đối với món bánh kia vô cùng tự tin.
Bày xong sạp hàng, nàng liền bắt đầu rao lớn:
“Bánh bắp chiên giòn đây! Vàng ruộm thơm lừng, ngon miệng giòn tan, chỉ một đồng tiền, đi qua đừng bỏ lỡ!”
Xưa có câu: “Rượu ngon cũng sợ ngõ sâu”, không rao thì ai biết mà đến. Nàng vừa hô, lập tức thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Một đại thẩm ăn mặc khang trang nhìn chiếc bánh vàng óng, liền nuốt nước miếng, móc ra một đồng tiền:
“Cho ta nếm thử một cái.”
“Có ngay!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-mang-sieu-thi-xuyen-ve-co-dai-nuoi-te-tuong/chuong-28-thung-vang-thuc-su-dau-tien-12.html.]
Thấy có khách đầu tiên, La Vân Khỉ liền cười tươi như hoa, nhanh nhẹn gói đưa.
Vị đại thẩm kia cắn một miếng, liền sửng sốt:
“Làm cách nào mà thơm dữ vậy?”
La Vân Khỉ mỉm cười thần bí:
“Đây là bí phương của La gia chúng tôi, không thể tiết lộ.”
Lời vừa dứt, người vây xem càng thêm hiếu kỳ, ai nấy đều bỏ ra một đồng mua thử.
Chưa đến nửa canh giờ, rổ bánh của La Vân Khỉ đã sạch bách, dép cỏ cũng bán được kha khá.
Thấy nàng vui vẻ đếm tiền, đôi mắt Tạ Tường Vi tròn xoe sắp rớt ra ngoài.
Bình thường đi bán củi cùng Hàn Diệp và Lưu Thành Vũ, chỉ biết chất củi thành đống, có người hỏi thì trả lời, không thì ngồi chờ mãi, nào nghĩ ra cách mời chào khách như La Vân Khỉ? Giờ mới tới giữa trưa mà dép cỏ đã bán hết sạch.
Tạ Tường Vi cầm chặt mười hai đồng tiền trong tay, hai má đỏ bừng vì kích động:
“Tẩu tử, mình bán nhanh thật đó!”
La Vân Khỉ bật cười khanh khách:
“Nhanh là tốt, về sớm còn làm thêm vài đôi nữa.”
“Vâng!”
Tạ Tường Vi gật đầu mạnh mẽ, theo bước La Vân Khỉ quay về.
La Vân Khỉ sờ sờ túi áo, đếm sơ cũng có hơn hai mươi đồng tiền, trong lòng không khỏi phấn khởi. Nàng không ngờ, ở cổ đại kiếm tiền lại dễ đến vậy.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: https://www.facebook.com/profile.php?id=61575558647307
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Nếu không thể mang nông sản ra chợ bán trực tiếp, nàng có thể chế biến thành phẩm: bánh ngô chiên, bánh hấp chiên giòn, hay dùng ống tre làm cơm ống… Những món ấy người cổ đại chưa từng thấy, ắt sẽ đắt hàng.
Trong mắt nàng như thấy vô số đồng tiền đồng đang bay đến, cảm giác thành tựu ấy, còn lớn hơn khi xưa cùng mẹ mở siêu thị không biết bao nhiêu lần.