Ta Không Phải Hí Thần - Chương 49: Tiến lên đại giới

Cập nhật lúc: 2025-11-22 15:23:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi Trần Linh rời khỏi tiệm tạp hóa nhỏ, trời nhá nhem tối.

Sở Mục Vân vẫy tay với , thẳng về phía thành Cực Quang. Trần Linh ở cửa tiệm, dõi mắt theo khuất dạng mới rẽ sang một hướng khác.

Tuyết lớn ngừng rơi, nhưng theo đó là cái rét căm căm của băng tuyết tan.

Trần Linh bước con đường nhỏ vắng phủ đầy tuyết đọng, thở của phiêu đãng trong bóng đêm. Hắn đưa tay trong n.g.ự.c áo, mân mê chiếc USB, đồng t.ử ánh lên vẻ sáng ngời từng thấy.

"Khởi động ..."

Trần Linh hít một thật sâu, kiên định bước về phía bóng tối.

Khi mục tiêu rõ ràng, bóng ma mà "Người xem" mang đến cho dường như cũng tan ít nhiều.

Làm con rối sân khấu thì ? Bị can thiệp cuộc sống thì ? Trừ phi các ngươi g.i.ế.c c.h.ế.t , nếu nhất định trở về... Dù c.h.ế.t, cũng c.h.ế.t đường về nhà.

đó, nhanh chóng trưởng thành, đồng thời che giấu thật kỹ phận thành viên Hoàng Hôn Xã của ... Trở thành quan chấp pháp dường như là một lựa chọn .

Hoàng Hôn Xã phản đối thành viên gia nhập các tổ chức khác, thậm chí còn khuyến khích, bởi vì điều đồng nghĩa với việc thành viên thể che giấu bản hơn, thậm chí thông qua sự tiện lợi của chức vị để trợ giúp các thành viên khác.

"Ta hòa nhập, tham gia, gây rối, rời ... Phương châm đúng là tồi."

Trần Linh tự giễu .

Hắn trở về nhà, thắp sáng ngọn đèn dầu bàn. Ánh nến màu vỏ quýt soi sáng căn phòng trống trải, gió lạnh lùa qua những kẽ hở vách ván gỗ, rít lên từng hồi u u.

Trần Linh xuống bên bàn, lấy phong thư Sở Mục Vân đưa, cẩn thận ánh đèn.

"Lẻn Binh Đạo Cổ Tàng, trộm lấy mảnh vỡ đạo cơ Binh Đạo?"

Trần Linh kinh ngạc nhíu mày.

Trong thư miêu tả chi tiết bản đồ một phần khu vực của Binh Đạo Cổ Tàng, và ở một góc đ.á.n.h dấu đỏ. Không gì ngạc nhiên, đó chính là thứ mà Hồng Vương trộm lấy...

Trần Linh cuối cùng cũng hiểu tại Sở Mục Vân , nhiệm vụ trong bộ Hoàng Hôn Xã, chỉ mới thể thành.

Bởi vì chỉ Trần Linh là quan chấp pháp, hơn nữa còn là mới vượt qua kỳ sát hạch với tư cách thủ khoa, một quan chấp pháp đủ tư cách tiến Binh Đạo Cổ Tàng... Đồng thời, còn sở hữu kỹ năng Vô Tướng .

Ngoại trừ Trần Linh, những khác căn bản cơ hội tiến Binh Đạo Cổ Tàng.

Hoàng Hôn Xã, tại mảnh vỡ đạo cơ Binh Đạo?

Trần Linh tiếp, Hồng Vương giải thích điều trong thư, chỉ cho rằng đến lúc đó sẽ một thành viên Hoàng Hôn Xã tiếp ứng, phối hợp hành động và yểm trợ phía cho .

Đọc xong bộ nội dung, Trần Linh suy tư một lát đưa lá thư ngọn nến.

Lá thư cong , ánh lửa bùng lên soi rõ khuôn mặt Trần Linh, lặng lẽ nhảy múa trong bóng đêm...

Đêm đó, khi ngủ , Trần Linh tiến rạp hát.

Hắn đang ở trong mơ.

Hắn mơ thấy trở thời đại Đại Tai Biến, về ngôi nhà quen thuộc, trong thang máy, thấy đang ôm di ảnh của , thành tiếng.

Trần Linh cảm thấy tim đau thắt , dù cho lồng n.g.ự.c trống rỗng.

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

"Mẹ... Con c.h.ế.t."

Trần Linh thì thào bước khỏi thang máy, ôm lấy ngày đêm mong nhớ, "Mẹ, con vẫn còn sống... Con đều còn sống..."

Ngay khoảnh khắc chân sắp bước khỏi cửa, buồng thang máy đột ngột lao xuống ầm ầm!

Cảm giác mất trọng lượng dữ dội bao trùm lấy Trần Linh, tay chân luống cuống giãy giụa trong buồng thang máy. Giếng thang máy dường như kéo dài vô tận, trong cú rơi hồi kết, chỉ thể thấy ngôi nhà của đang điên cuồng rời xa...

Rầm ! Trần Linh ngã sõng soài mặt đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-49-tien-len-dai-gioi.html.]

Đây là một đen kịt vô tận. Ánh đèn của "ngôi nhà" dường như hóa thành những vì , điểm xuyết vòm trời xa thể với tới. Trần Linh trong bóng tối, tựa như một con kiến đày xuống Thâm Uyên, ngây ngốc vươn tay, cố gắng chạm Tinh Không.

Ngay lúc tuyệt vọng dâng lên trong lòng, một huyết sắc thần đạo từ chân trải dài, vươn mãi đến những vì xa xôi phía , nơi thể chạm tới...

Đó là con đường về nhà của .

Một con đường ngoằn ngoèo, quỷ dị, đỏ thẫm... Hai bên đường, vô cặp mắt đỏ rực đang chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ trêu ngươi.

Trần Linh lúc đang bậc thang đầu tiên. Hắn nhanh chóng leo lên nơi cao hơn, nhưng khi định bước lên bậc tiếp theo, phát hiện chân dù cố thế nào cũng thể đặt lên .

Trần Linh sững sờ... Hắn cúi xuống chân, phát hiện bậc đá một hàng chữ nhỏ xiêu vẹo.

Hoàn thành một buổi diễn xuất ít nhất năm mươi tham gia, và đảm bảo khi buổi diễn kết thúc, một ai còn sống. Ngay khoảnh khắc thấy hàng chữ , sự nghi hoặc trong lòng Trần Linh càng thêm trĩu nặng.

Hắn đầu , đột nhiên phát hiện bậc thang bước qua cũng một hàng chữ nhỏ:

Đánh mất ngươi yêu nhất, và trở thành đó. Trên bề mặt hàng chữ nhỏ một đường gạch ngang, giống như một mục trong danh sách diễn xuất thành, đang giẫm chân.

Trần Linh dường như hiểu điều gì đó. Hắn con đường vặn vẹo dẫn lên bầu trời , trong mắt ánh lên vẻ hoảng sợ...

Đây là một con đường sống, một con đường giống như quái vật!

Ngay đó, thứ xung quanh vỡ tan thành từng mảnh...

Nửa đêm, Trần Linh bừng tỉnh khỏi giấc mơ, Sắc mặt trắng bệch, ngây giường một lúc, như phát điên lao xuống giường, chạy đến bàn , cầm lấy giấy bút, như sợ quên mất, vội vàng ghi dòng chữ bậc thang tiếp theo:

Hoàn thành một buổi diễn xuất ít nhất năm mươi tham gia, và đảm bảo khi buổi diễn kết thúc, một ai còn sống. "Đây là cái giá trả để tiến bước con đường thần đạo vặn vẹo ? Hay là... điều kiện?"

Trần Linh tự lẩm bẩm.

Trần Linh , những gì diễn đơn thuần là một giấc mơ. Việc rạp hát khi ngủ tối nay, bản là một điều bất thường... Có lẽ, giấc mơ là ám hiệu từ chính thần đạo của ? Hay là... là A Yến?

"Con đường giống những thần đạo khác... Nó sẽ khiến cuộc đời ngươi trở nên trắc trở và lận đận..."

Trần Linh nhớ lời Trần Yến khi bước lên con đường thần đạo vặn vẹo, chìm trầm tư...

Thần đạo của khác hẳn cái gọi là "cái giá" kiểu , nếu thì hôm nay Sở Mục Vân nhắc nhở . Vậy nên, những dòng chữ nhỏ bậc thang , là đặc điểm riêng của con đường thần đạo vặn vẹo của ư?

Đây chính là "trắc trở và lận đận" mà Trần Yến ?

Trần Linh dòng chữ giấy, vẻ mặt chút phức tạp... bây giờ bước lên con đường , và con đường chính là lối thoát duy nhất để thoát khỏi "Người xem", cũng là lựa chọn duy nhất để trở về nhà.

cho dù là , thế nào để thành "buổi diễn kinh hoàng" với ít nhất năm mươi tham gia đây?

Trần Linh bàn, trầm ngâm hồi lâu.

Dường như nghĩ điều gì, từ từ dùng bút xuống bốn chữ câu đó:

Binh Đạo Cổ Tàng.

Sau đó, thêm một dấu ?"

Ngòi bút dừng ở nét cuối cùng của dấu chấm hỏi, mực đen thấm loang trang giấy. Trần Linh đó bất động, như một pho tượng.

Cực quang cuộn trào bầu trời ngoài cửa sổ.

Trần Linh hề , khoảnh khắc , trong Đại Kịch Viện sâu trong tâm trí , vô bóng đen đang ngay ngắn khán đài, khóe miệng khẽ nhếch lên...

Như thể đang .

 

 

 

 

Loading...