Ta Không Phải Hí Thần - Chương 46: Hoàng Hôn Xã Bí Mật

Cập nhật lúc: 2025-07-21 03:23:21
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Kinh Thành Đại Kịch Viện…"

Trần Linh lặng, tòa nhà đồ sộ mặt. Đây chẳng chính là nơi từng việc ? Ngày đèn treo rơi xuống đầu, c.h.ế.t ngay tại chỗ xuyên , hình như cũng một trận địa chấn nhỏ…

“Chẳng lẽ… thật sự về?” – Ý nghĩ thoáng lóe lên trong đầu .

________________________________________

Trên phố, đám đường tụ tập màn hình quảng cáo lớn, chỉ trỏ bàn tán.

“Sao Băng Đỏ?”

“Nhắc mới nhớ, sáng nay cũng thấy nó! Vèo một cái, lướt qua nhanh lắm.”

“Ôi, đ.â.m thẳng Trái Đất luôn ? Cho nổ tung cái thế giới , chẳng nữa…”

mà, cái trận địa chấn cục bộ là quái quỷ gì ? Sáng nay chẳng thấy rung chuyển gì cả, chỉ mấy tòa nhà chấn thôi ?”

“Tin tức bảo là biến đổi cực từ, chẳng liên quan gì tới , thôi kệ.”

Bản tin thời sự kết thúc, màn hình tòa cao ốc chuyển sang quảng cáo. Đám đông lục tục tản , chỉ còn Trần Linh vẫn yên, ánh mắt sâu thẳm.

Sao Băng Đỏ…

Liệu việc xuyên , liên quan tới thứ ?

________________________________________

Một chiếc xe buýt gầm rú lao qua, kéo Trần Linh khỏi dòng suy nghĩ. Hắn thấy hiệu Tuyến 33 màu đỏ, tim khẽ run, lập tức lao lên.

Một bóng vút qua vạch dành cho bộ, nhanh như tia chớp, kịp lên xe khi cửa đóng.

“Tiểu tử nhanh thật đấy.” – Ông tài xế già dụi mắt, lẩm bẩm: “Ta còn kịp thấy ngươi chạy thế nào… Luyện chạy điền kinh ?”

Trần Linh lúc mới cúi xuống đôi tay , lông mày nhíu chặt.

【Vũ Khúc Sát Chóc】… Hắn mang cả thứ về cùng ?

“Tiểu tử, quét mã , hai tệ.” – Tài xế hối thúc.

“Ta…” – Trần Linh lúng túng sờ túi, giọng khẽ – “Ta tiền.”

“Quét mã, cần gì tiền mặt.”

“Cũng… cũng điện thoại.”

Trong khoảnh khắc, Trần Linh cảm giác bản giống một tên nguyên thủy lạc xã hội hiện đại.

________________________________________

“Thôi nào, khó thằng bé gì.” – Một bác gái tóc xoăn ở ghế đầu hiền, lấy hai đồng xu bỏ hộp tiền.

Phiêu Vũ Miên Miên

“Cháu cảm ơn dì.” – Trần Linh cúi đầu lễ phép.

Bác gái bộ hí bào đỏ chót , vui vẻ:

“Tiểu tử, cháu hát hí khúc ? Dì cũng mê hí lắm. Cháu hát vai gì thế?”

Lúc Trần Linh mới sực nhớ – vẫn mặc bộ đồ diễn lòe loẹt, cực kỳ bắt mắt giữa xe buýt chật kín.

“Cháu… chỉ hát linh tinh thôi ạ.” – Hắn gượng.

Không còn ghế trống, đành nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn, theo xe lắc lư, trò chuyện vài câu bâng quơ với bác gái.

________________________________________

Khi xe chạy qua từng trạm dừng, lòng Trần Linh càng lúc càng nặng nề. Nhìn tên trạm sắp tới, từ từ dịch chuyển về phía cửa , chờ xe dừng hẳn liền nhanh chóng bước xuống.

Đối diện trạm xe buýt là một khu dân cư quen thuộc.

Hắn tháo bộ hí bào, cầm tay, bước nhanh qua các con ngõ nhỏ, dừng một tòa chung cư cao tầng.

Nhìn tòa nhà vẫn nguyên vẹn, Trần Linh thở phào nhẹ nhõm.

“May quá… ít nhất, nhà động đất. Cha vẫn bình an.”

Hắn bước cửa đơn vị, nhưng đập mắt là những tấm vải trắng treo khắp nơi. Trái tim thót lên.

Không chần chừ, lao thẳng thang máy, bấm tầng 9.

________________________________________

Cửa thang máy mở, một tràng tiếng bi thương vang lên.

“Áng Mây … con đừng nữa, mãi thế sức khỏe con chịu ?”

đó, nếu A Linh còn sống, nó sẽ đau lòng lắm…”

“A Linh là đứa trẻ ngoan, nhưng nó… thật khổ.”

Trần Linh c.h.ế.t lặng, qua khe cửa thang máy hé mở, thấy đám họ hàng thích đang quây quanh một phụ nữ trung niên, liên tục an ủi.

Đó… chính là .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-46-hoang-hon-xa-bi-mat.html.]

Bà đang ôm chặt một tấm ảnh đen trắng, nước mắt rơi lã chã. Trong bức ảnh… chính là Trần Linh.

________________________________________

Hai họ hàng ở góc khẽ thì thầm:

“Cha Trần Linh ?”

“Vẫn ở bệnh viện, lo hậu sự cho A Linh. Bảo Áng Mây về thu dọn di vật.”

“Có thấy t.h.i t.h.ể ?”

“Thấy … Đáng thương lắm, đầu đèn treo đập thủng một lỗ to. Ở bệnh viện, Áng Mây ôm tay nó hơn một tiếng, cuối cùng để cha nó kéo …”

“Ai… ông trời mù mắt. Thôi, khuyên Áng Mây lo hậu sự .”

________________________________________

Trần Linh bất động trong thang máy, đầu óc trống rỗng. Hắn bước , chạy đến ôm , nhưng… giải thích thế nào đây?

Cửa thang máy tự động đóng .

Ngay lúc đó, cửa nhà đẩy mở, đám họ hàng dìu .

Đông——

Thang máy bắt đầu xuống.

“Mẹ…” – Đến giờ phút , Trần Linh mới khàn giọng gọi thành tiếng.

Trong gương kim loại của thang máy, thấy bóng , đôi mắt mờ vì đau đớn. Tim như d.a.o cứa.

Hít sâu một , điên cuồng bấm nút tầng 9, nhưng thang máy vẫn tiếp tục trôi xuống.

________________________________________

Giữa gian, một hàng chữ xanh đậm quen thuộc chợt hiện lên:

【Mã 129439 thời hạn hết】

【Đang đoạn】

________________________________________

Oanh——!!!

Thang máy rơi tự do!

________________________________________

“MẸ!!!”

Trần Linh bật dậy giữa tuyết lạnh, thở dốc, đồng tử căng tròn. Hắn quanh – vẫn là nghĩa địa hoang vắng.

“Chết tiệt… Rốt cuộc đây là cái gì?!” – Hắn nghiến răng, tức giận gầm khẽ.

Vừa , thực sự nghĩ trở về… khi mở mắt, tất cả vẫn chỉ là ảo mộng!

Hắn cúi xuống, ánh mắt dừng chiếc USB trong tuyết.

【“Thông qua nó, ngươi sẽ hiểu chúng hơn…”】

________________________________________

Sở Mục Vân… Rốt cuộc tổ chức của là gì?

họ thứ ?

Thậm chí thể kéo trở quá khứ?

Trần Linh siết chặt tay, hít sâu, nhặt USB lên chạy thẳng xuống núi.

________________________________________

Tiệm tạp hóa Tiểu Phương

Bên quầy, Tiểu Phương lười nhác duỗi vai, hoàng hôn dần tắt ngoài cửa sổ:

“Hắn… khi sẽ tới .”

Sở Mục Vân vẫn thẳng, lật sách, giọng chắc nịch:

“Hắn sẽ tới.”

“Sao chắc thế? Bao nhiêu năm nay, chẳng thiếu từ chối lời mời của Hoàng Hôn Xã.”

“Đỏ Vương sẽ đến. Vậy thì nhất định sẽ đến.”

Lời Sở Mục Vân dứt, cánh cửa tiệm bật mở!

Trần Linh đó, tuyết phủ đầy vai, thở gấp gáp như chạy một mạch dài.

Hắn giơ cao chiếc USB, giọng trầm xuống, từng chữ một:

“Chúng … cần chuyện tử tế.”

Loading...