Ta Không Phải Hí Thần - Chương 33: Ký ức

Cập nhật lúc: 2025-11-22 15:23:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trần Linh từng đến nơi .

Ngoại trừ trong ký ức kế thừa, lúc hai Trần Đàn kéo đến đây để vùi lấp.

hiểu , khi tự đặt chân lên mảnh đất bãi tha ma , trong lòng dấy lên một cảm giác quen thuộc kỳ lạ... Cảm giác quen thuộc chỉ một, mà là hai luồng.

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

Hắn những ngôi mộ mắt tuyết lớn vùi lấp, một đoạn ký ức vỡ vụn trào lên trong óc, phảng phất như hai ký ức khác biệt đang giao hội tại nơi .

Một là của Trần Linh...

Một cái khác, là của Trần Yến.

Hắn dựa trực giác xuyên qua giữa những ngôi mộ, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Cuối cùng, dừng bước một ụ đất bia mộ, cũng bất kỳ vật gì đ.á.n.h dấu.

Hắn ngơ ngác ụ đất hồi lâu, quỳ xuống lớp tuyết đọng dày đặc, nền tuyết trắng xóa lay động trong tầm mắt . Trong cơn mơ màng, đoạn ký ức thuộc về Trần Yến càng lúc càng trở nên rõ ràng...

"Họ tên."

"Trần Yến."

"Tuổi."

"Mười lăm."

"Số hiệu."

"3 9 1 8 0."

Trên bàn mổ lạnh băng, Trần Yến thận trọng đáp lời.

Một vầng sáng chói lòa từ đỉnh đầu chiếu xuống, khiến thể nào mở mắt nổi, chỉ lờ mờ thấy những bóng bên bàn mổ.

"Đối chiếu thông tin, chính xác."

"Còn nhỏ tuổi mà mắc căn bệnh ... Chậc."

"Khi nào thì bắt đầu ca mổ?"

"Đợi một chút, quả tim bên vẫn tới nơi. Lỡ như , bên sẽ thể tiến hành ."

"Bây giờ giá tim chợ đen cao như , cặp cha thật sự lo quả tim chúng yêu cầu ?"

"Lo cái khỉ gì, cả nhà một lũ nghèo rớt mồng tơi, bán nhà cũng mua nổi."

"Vậy thì lấy tim ở ?"

"Ha ha... Ngươi ?"

"Bọn họ lấy tim của đứa con cả để cứu đứa con út ..."

"Thật giả? Không đến mức đó chứ?"

"Cặp vợ chồng đó đây chẩn đoán là thể con, nên đường nhặt một đứa về nuôi, định bụng cho dưỡng lão... Ai ngờ mấy năm thế nào mang thai, sinh một đứa con trai út. Hai vợ chồng vốn chuẩn chấp nhận phận bỗng mừng như điên, lập tức coi nó như bảo bối trong lòng bàn tay mà hết mực cưng chiều..."

"Ngươi xem, nếu là ngươi, một đứa con hoang nhặt ngoài đường, với một đứa con ruột do ông trời chiếu cố mãi mới khó khăn sinh , ngươi chọn đứa nào?"

"Chậc..."

Nghe đoạn đối thoại , Trần Yến đang bàn mổ, choàng mở bừng mắt!

Hắn giãy giụa dậy, hai kẻ đang chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn ngập vẻ kinh ngạc và khó tin.

"Các ngươi ... quả tim đó là của ai??"

"Của trai ngươi chứ ai."

Gã mặc đồ vô trùng, Cốt Đao, tùy ý thổi móng tay. "Sao nào, cha ngươi cho ngươi ?"

"Nếu thì ngươi nghĩ, với chút tiền của nhà ngươi, thể tìm quả tim phù hợp cho ngươi?"

"Anh..."

Trần Yến ngây bàn mổ một lúc lâu, mãi đến khi hai gã bác sĩ bên cạnh bắt đầu đè xuống, mới sực tỉnh, điên cuồng giãy giụa!

"Ta ... Ta ! Ta phẫu thuật!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-33-ky-uc.html.]

Giọng Trần Yến khản đặc tiếng nấc, "Ta cần tim của trai ! Các ngươi thả ! Ta tim của !"

"Tim sắp tới nơi , , do ngươi quyết định."

"Ta van xin các ngươi, các ngươi với cha một tiếng, với họ cần tim nữa... Ta học , lên sân khấu hát hí khúc... Ta cần gì cả, bảo họ tha cho trai ... Ta van xin các ngươi..."

"Nằm yên... Nằm yên!"

Không Trần Yến lấy sức lực, vùng thoát tay của hai lớn, đột ngột lật rơi khỏi bàn mổ, loạng choạng lao về phía cửa phòng phẫu thuật!

lúc , cửa phòng phẫu thuật tự động mở , một bóng bước , tay xách một chiếc hòm kim loại bí ẩn.

Trần Yến đ.â.m sầm đó, ngã lăn đất.

"Tim tới."

Người .

"Được đấy, cặp vợ chồng trông vẻ nhát như cáy, ngờ việc cũng nhanh phết."

Cốt Đao ngạc nhiên nhận lấy chiếc hòm kim loại, khóe miệng nhếch lên một nụ .

Trần Yến ngơ ngác đất, đôi mắt vô hồn phản chiếu bóng chiếc hòm kim loại, môi và sắc mặt đều trắng bệch, run lên ngừng...

"Không... Ta ..."

Một mũi kim tiêm nhẹ nhàng đ.â.m cơ thể .

Cốt Đao lưng Trần Yến, từ từ xuống, đôi mắt hẹp dài nheo ... tựa như rắn rết.

"Ngươi ? Ha ha ha..."

Theo chất lỏng trong ống tiêm từ từ bơm , Trần Yến chỉ cảm thấy đầu óc ngày càng nặng trĩu, ý thức như thủy triều rút dần... Trước khi bất tỉnh, mơ hồ cảm giác ghé sát tai , thì thầm như ác quỷ:

"Ngươi thật sự nghĩ rằng... chúng sẽ ghép tim cho ngươi đấy chứ?"

Trần Linh choàng tỉnh!

Gió buốt cuốn theo bông tuyết, xoáy tròn trong bãi tha ma, rít lên từng hồi u ám.

Lông mày và tóc đều điểm trắng vì tuyết, cái lạnh buốt xương thấm qua lớp áo, lạnh đến tận cùng xương tủy... Dù , vẫn kìm mà rịn mồ hôi lạnh.

Điểm kỳ vọng của xem Cộng 5.

"A Yến..."

Hắn kinh ngạc ụ đất chân đang tuyết lớn phủ kín, run rẩy đưa tay lên, bắt đầu đào bới xuống .

Bàn tay bới từng lớp băng tuyết, đỏ ửng lên vì lạnh cóng, chạm đến lớp đất cứng như đá phía . Giờ phút , gần như ngừng suy nghĩ, trong đầu chỉ còn ụ đất trơ trọi và gương mặt đang giãy giụa của Trần Yến.

Càng đào sâu xuống lớp đất, đoạn ký ức thứ hai tự chủ mà ùa tâm trí ...

"C.h.ế.t tiệt, mưa lớn thế ."

"Cẩn thận một chút, núi bùn lầy, đừng để trượt chân."

"Tại chúng đến tận đây vứt xác, tìm đại một chỗ gần phố Băng Tuyền chôn quách ?"

"Ngu thế, chôn gần phố sớm muộn gì cũng ch.ó hoang ngang qua đ.á.n.h thấy. Một khi phát hiện, đám chấp pháp sẽ đào nó lên, mà đào lên thì thể điều tra... Tiền Phàm , bãi tha ma chỗ nào cũng là xác c.h.ế.t, đến đây vứt xác sẽ phát hiện."

"Ta xong vụ , vẫn chia phần cho đám của Tiền Phàm ?"

"Mấy vụ ăn ở phố Băng Tuyền, bên đám chấp pháp đều chia cho ba phần... Nếu thì ngươi nghĩ, bọn họ dựa cái gì mà che chở cho chúng ?"

"Ba phần? là công phu sư t.ử ngoạm mà... Thằng nhóc còn gì béo bở mà ép nữa ?"

"Thận, gan, giác mạc, tủy xương, máu... những thứ thể lấy , Cốt Đao đều lấy sạch . Bây giờ thằng nhóc chỉ còn là cái xác ... Ngươi thấy đó thôi, lúc đưa xuống bàn mổ, thằng nhóc nhão như bùn, trông phát tởm bao..."

"Đáng tiếc là cặp vợ chồng chôn của nó ở , nếu đào lên, còn thể kiếm thêm một mẻ nữa..."

Hai bóng khoác áo mưa, khiêng một cái túi vải đen, tất tả lội qua con đường núi ngập trong mưa lớn, tiến đến bãi tha ma.

Bọn họ tìm một đất trống, đặt túi vải đen xuống. Một rút xẻng , thành thạo bắt đầu đào đất... Đến khi hố đủ sâu, liền tiện tay quẳng cái túi vải đen đó như vứt một bịch rác.

 

 

 

 

Loading...