Ta Không Phải Hí Thần - Chương 31: Tắt
Cập nhật lúc: 2025-11-22 15:22:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Linh suy nghĩ, ngoài cửa, vài mảnh tuyết trắng lướt qua mắt .
Hắn khẽ sững , ngẩng đầu lên bầu trời.
"Tuyết rơi?"
Dưới cực quang xanh thẳm, bông tuyết tựa như tơ liễu bay lượn từ trung tản xuống, Trần Linh đưa tay đón lấy một mảnh, tinh thể tuyết hình bát giác óng ánh chậm rãi tan trong ấm.
"Cực quang giới vực khác biệt với những giới vực khác, bốn mùa, chỉ mùa đông giá rét."
Sở Mục Vân chậm rãi bước khỏi phòng, cũng đưa tay đón lấy một bông tuyết, nghi hoặc :
"Có điều, trận tuyết đến chẳng là chút đột ngột ?"
"Rất đột ngột ?"
Trần Linh hỏi.
"Mấy ngày một trận mưa to mười năm mới gặp, hôm nay đột nhiên bắt đầu tuyết rơi... Luôn cảm thấy thiên tượng của cực quang giới vực ngày càng hỗn loạn."
Sở Mục Vân suy tư, lông mày càng nhíu càng chặt.
"Ca, tuyết rơi nhanh thật đó."
Trần Yến khoác hí bào, nhanh chóng chạy ngoài đường, giữa những bông tuyết ngày một dày đặc, đôi mắt màu nâu tràn đầy kinh ngạc vui mừng và mong đợi:
"Cứ đà , ngày mai là đủ để đắp tuyết !"
Nhìn thiếu niên áo đỏ đang đưa tay bắt những bông tuyết , trong mắt Trần Linh hiện lên vẻ dịu dàng, :
"Năm nào cũng đắp, vẫn đắp đủ ?"
"Lần giống."
Trần Yến chắc nịch:
"Lần tuyết lớn, chừng thể đắp mười cái một lúc... Chúng xây lên một cái đài thật cao, thể luyện tập diễn tuồng đó, để tuyết khán giả cho ."
"Ta khán giả cho ngươi đủ ?"
"Ca, gì ai hát tuồng mà mỗi chỉ một khán giả chứ..."
Trần Yến bĩu môi:
"Cứ khán giả, lỡ lúc đến trường biểu diễn khớp thì ?"
"Cũng ."
Trần Linh , chậm rãi ngẩng đầu lên bầu trời.
"Vậy trận tuyết , nếu thể rơi mãi thì mấy."
"Rơi mãi thì sẽ thành tuyết tai mất."
Sở Mục Vân đẩy gọng kính, do dự một chút từ trong nhà lấy chiếc áo khoác khoác lên :
"Ta ngoài một chuyến."
Trần Linh và Trần Yến .
"Vậy ngươi về ăn cơm ?"
"Có."
Khi bóng dáng Sở Mục Vân dần biến mất ở cuối con đường, Trần Linh đồng hồ:
"Ta cũng nên thôi, trời tuyết rơi đường núi dễ ..."
"Đợi !"
Trần Yến như nghĩ điều gì, vội chạy về phòng, nhét chiếc áo khoác vải bông vá xong đêm qua tay Trần Linh.
"Ca, vá cho ngươi ... Hôm nay lên núi cẩn thận một chút, đừng đ.á.n.h với nữa."
Giọng điệu Trần Yến hiếm khi nghiêm túc đến .
Trần Linh kỹ chiếc áo khoác, phát hiện gần như bất kỳ vết tích hư tổn nào, hảo như mới, kìm mà khen ngợi:
"Vẫn là A Yến nhà chúng khéo tay thật..."
Trần Yến hì hì.
"Đi đây."
Trần Linh khoát tay, thẳng về phía khu hai.
Tuyết rơi đúng như Trần Yến mong đợi, càng lúc càng lớn, Trần Linh nửa đường, tuyết đọng ngập qua đế giày, nước tuyết lạnh buốt ngấm lòng bàn chân, khiến lạnh từ trong ngoài.
Hắn xoa xoa tay, đội tuyết về phía , trong lòng thầm nghĩ:
Sẽ thật sự biến thành tuyết tai chứ?
Hắn một lúc lâu, đường càng lúc càng thưa thớt, nhưng những chấp pháp vội vã lướt qua ngày một nhiều.
Bọn họ mặc đồng phục đỏ thẫm, thúc ngựa vội vã tiến về một hướng nào đó, thèm Trần Linh lấy một cái, tuyết luồng khí rối tung đập mặt Trần Linh, lau mặt, nghi hoặc về hướng bọn họ rời ...
"Xảy chuyện gì ?"
Trần Linh , cũng hứng thú theo dõi điều tra, chỉ cần hướng những đó là phố Hàn Sương, chẳng quan tâm bọn họ .
Đi ba tiếng đồng hồ, Trần Linh trở con phố Băng Tuyền quen thuộc, phế tích dọn dẹp gần như sạch sẽ, nửa con phố hoang tàn lớp tuyết trắng bao phủ càng thêm tĩnh mịch.
lúc định tìm Tiền Phàm và những khác để nhận nhiệm vụ hôm nay thì mấy bóng vội vã bước tới, nhiệt tình vẫy tay với .
"Trần Linh lão !"
Người đến ai khác chính là Tiền Phàm và đám của y.
"Tiền đại nhân."
Trần Linh vẫn lịch sự thêm hậu tố "đại nhân", dù giữa và đám Tiền Phàm cũng trở mặt, vẻ khách khí bề ngoài vẫn giữ một chút.
"Nhiệm vụ hôm nay là gì?"
"Nhiệm vụ? Không cần nhiệm vụ."
Tiền Phàm xua tay:
"Xét thấy ngày hôm qua ngươi... ờ, biểu hiện xuất sắc, cấp quyết định cho ngươi chốt một suất chấp pháp, hôm nay ngươi thể về nhà thẳng, ngày mai đến trụ sở chính khu ba báo danh."
Trần Linh ngẩn .
Trên đường , nghĩ đến vô vàn khả năng, ví dụ như khi đến sẽ một đám ở phố Băng Tuyền mai phục để trả thù , hoặc Tiền Phàm và đám của y trở mặt, gây khó dễ đủ đường, hoặc là thông báo trực tiếp loại khỏi danh sách chấp pháp, bảo cuốn gói về nhà...
bao giờ ngờ tới, trực tiếp chọn lựa?
Không thể nào... Chẳng lẽ Mã Trọng thật sự trúng thực lực của , chiêu mộ ?
Trần Linh chỉ gặp Mã Trọng một , hiểu rõ về lắm, nhất thời cũng đoán rốt cuộc đối phương ý đồ gì...
"Sau , chúng chính là đồng nghiệp."
Tiền Phàm vỗ vai Trần Linh, như thể hai là bạn bè tri kỷ nhiều năm:
"Trước đây giữa chúng thể chút hiểu lầm, Trần Linh lão đừng để bụng nhé?"
" đó Trần Linh lão , rảnh rỗi thì thường đến khu hai chơi bài với bọn , bọn luôn chào đón."
"Suýt nữa thì quên, còn cái ... Kỳ thi khác với mấy năm , các ngươi tuy là suất dự , nhưng thực sự giúp chấp pháp chính thức bọn việc ba ngày, cho nên cấp vẫn quyết định phát phụ cấp cho các ngươi, mặc dù tiền lớn, nhưng đường còn dài mà... Lương của chấp pháp, vẫn hậu hĩnh."
Tiền Phàm nhét tay Trần Linh một ống giấy dầu nhỏ, kinh ngạc nhận lấy, hé một góc , Mười đồng bạc.
Trần Linh trong lòng cả kinh.
Ở thế giới , sức mua của một đồng bạc tương đương với 250 đồng xu, mà sức mua của đồng xu tương đương với đồng nhân dân tệ ở kiếp , ống giấy dầu nhỏ , quy đổi chính là 2500 tệ...
Mặc dù tiền lớn, nhưng Trần Linh chỉ mới hai ngày?
Mà Triệu Ất giúp Cục Đường bộ tan sương, vất vả cả ngày, hai cũng chỉ nhận 20 đồng xu... Chỉ là phụ cấp hai ngày của suất dự cao như , lương của chấp pháp chính thức, cao đến mức nào?
Trần Linh sâu mắt bọn họ, khỏi cảm khái, đôi khi, sự tôn trọng và lễ phép thực sự chỉ dành cho kẻ mạnh...
Ngày hôm qua, bọn họ mới ép Ngô Hữu Đông rời , nếu sở hữu Sát Lục Vũ Khúc , e rằng cũng tránh khỏi phận tương tự... Mà bây giờ, bọn họ chỉ thể tươi với , bởi vì bây giờ, tư cách ngang hàng ngang vế với bọn họ.
Trần Linh tự nhận loại nam chính truyện sảng văn, thể chỉ dựa một câu "Ngươi chọc thì xử ngươi đến c.h.ế.t!"
đầy nhiệt huyết mà g.i.ế.c c.h.ế.t mấy tên tiểu nhân giả dối mắt tại chỗ... Làm khác gì tuyên chiến với bộ hệ thống chấp pháp của cực quang giới vực.
Nhà của còn ở phố Hàn Sương, còn một em trai sắp trở trường học, việc truy tìm "Binh Thần Đạo" cũng cần phận chấp pháp... Dù xét từ góc độ nào, cũng nên thuận nước đẩy thuyền, để chuyện dừng ở đây.
"Vậy thì đa tạ các vị."
Trần Linh ngẩng đầu, thản nhiên .
"Trần Linh lão , tuyết lớn đường trơn, về cẩn thận nhé."
Tiền Phàm nụ giảm:
"Trưa nay, danh sách dự chuyển chính thức hẳn là sẽ công bố, đường về ngươi thể để ý một chút, chúng hữu duyên tái ngộ."
Trần Linh lạnh nhạt đáp vài câu, xoay về nhà.
Khi Trần Linh xa, nụ nhiệt tình mặt Tiền Phàm và đám của y cũng dần tắt ngấm, đó là vẻ lạnh lùng và khinh thường.
"Trần Linh , thật đúng là cho thể diện mà cần."
Một chấp pháp lạnh một tiếng.
"Chờ bên Mã ca xong việc, khu ba sẽ đổi lớn... Đến lúc đó, xem còn thể trò gì nữa?"
"Mà , bên Mã ca tin tức gì ?"
"Không nữa..."
"Tính thời gian, chắc cũng sắp ."
Ngay lúc mấy đang chuyện, một bóng vội vã chạy tới từ xa, trượt chân loạng choạng trong tuyết lớn, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống đất.
"C.h.ế.t ...!"
"Cái gì c.h.ế.t ?"
"Tổng trưởng chấp pháp quan khu ba, Hàn Mông c.h.ế.t !"
Hắn dậy, lớn tiếng :
"Bên khu ba truyền tin đến, một độc chiến hai con tai ách, cuối cùng đồng quy vu tận!"
"Chấp pháp quan Mã Trọng tạm thời chức tổng trưởng, hạ lệnh, khu ba lập tức giải phong, khu hai cũng sắp giải phong !"
Nghe tin , ánh mắt lập tức sáng lên!
"Xong !"
"Xác nhận ? Hàn Mông đó thật sự c.h.ế.t ?"
Tiền Phàm hỏi một nữa.
"Tin tức từ khu ba truyền đến là như , là tâm phúc của Mã ca tự truyền tin."
Tiền Phàm lập tức như trút gánh nặng, mặt mày hớn hở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-31-tat.html.]
"Hàn Mông, ngọn núi lớn đổ, cuộc sống của chúng sẽ hơn nhiều."
"Công việc ăn ở phố Băng Tuyền cuối cùng cũng thể hoạt động trở ... Đi, tụ tập đám Cốt Đao bọn họ , tìm thêm nhiều vũ nữ kỹ nữ gì đó, rượu ngon thịt ngon, tổ chức một bữa tiệc ăn mừng!
Cũng để bọn họ , theo ai mới thịt ăn."
"Được Phàm ca!"
Trần Linh cất mười đồng bạc, chậm rãi vượt qua ngọn núi phía , tuyết bay mái tóc đen của điểm bạc màu sương.
Hắn mất hai tiếng đồng hồ từ khu ba đến, chờ đợi đầy năm phút, về đường cũ... Chờ về đến phố Hàn Sương, lẽ là giữa trưa.
dù nữa, cũng nhận một tin , còn cầm mười đồng bạc, tiền đủ để mua thêm cho và Trần Yến vài bộ quần áo mới, còn thể tìm sửa những chỗ dột trong nhà, tránh cho trời tuyết lớn mà trong nhà chịu rét.
"Giá trị kỳ vọng vẫn còn ít, thể yên qua mấy ngày."
Trần Linh liếc những ký tự lóe lên trong tuyết đọng, tự lẩm bẩm.
cũng , so với lúc mới xuyên tới, tình hình dường như hơn nhiều... Kể từ đoạt thể từ tay "Người Xem" đó, "Người Xem" lâu can thiệp những chuyện xung quanh , thứ đều đang phát triển theo chiều hướng hơn.
Hắn trong tuyết lâu, mãi cho đến khi tuyết đọng ngập qua cổ chân, cuối cùng cũng trở phố Hàn Sương.
Hắn đang định về nhà thẳng, nhưng khóe mắt liếc thấy một cửa hàng điểm tâm bên cạnh đang chuẩn dọn hàng, trong lòng khẽ động, chậm rãi dừng bước.
"Lão bản, bánh ga tô bán thế nào?"
Trần Linh chỉ một chiếc bánh ga tô hình dáng tinh xảo trong tủ kính hỏi.
"Hai trăm đồng xu."
Lão bản ngẩng đầu một cái, phát hiện là Trần Linh, lông mày nhướng lên:
"Là A Linh ? Sao đột nhiên mua bánh ga tô ?"
Đều là hàng xóm ở phố Hàn Sương, lão bản tiệm cũng nhận Trần Linh, điều với điều kiện nhà , nay từng đến cửa hàng mua đồ... Nói thật, bộ phố Hàn Sương, cũng mấy hộ mua nổi chiếc bánh ga tô hai trăm đồng một cái, cho dù là loại bánh ga tô nhỏ trong cốc giá năm mươi đồng cũng ít mua.
"Võ thí qua ."
Trần Linh :
"Mua một cái bánh ga tô về chúc mừng một chút, em trai từ nhỏ đến lớn cũng từng ăn bánh ga tô ."
"Chuyển chính thức thành chấp pháp ?"
Lão bản kinh ngạc :
"Vậy thì đúng là nên chúc mừng một phen... Thế , tính ngươi một trăm năm mươi đồng thôi."
"Cảm ơn lão bản."
"Không cần cảm ơn, phố Hàn Sương còn nhờ ngươi chiếu cố nhiều."
Lão bản gói bánh ga tô , buộc lên dải lụa đỏ mang ý nghĩa vui mừng, hai tay trịnh trọng đưa cho Trần Linh.
Trần Linh nhận lấy bánh ga tô , trả tiền xong, thẳng về nhà, mấy bước, liền thấy mấy vị chấp pháp từ bên cạnh phóng vụt qua như tên bắn:
"Tai ách trừ! Khu ba giải phong!"
"Tai ách trừ! Khu ba giải phong!"
Khi giọng của chấp pháp dần xa, một vài cư dân phố Hàn Sương bắt đầu khỏi nhà, ai nấy đều cảm giác như trút gánh nặng.
Kể từ khi tiếng chuông tai ương vang lên, khu ba phong tỏa năm ngày, khắp nơi lòng hoang mang, bây giờ tai ách tiêu diệt, cuộc sống của cũng thể trở quỹ đạo... Nghĩ , bọn họ đột nhiên cảm thấy cả trời tuyết lớn cũng trở nên dễ chịu hơn.
Mà Trần Linh tin , trong lòng chấn động mạnh.
Tai ách trừ?
Hắn vẫn còn ở đây mà... Chẳng lẽ là A Yến?!
Trần Linh theo bản năng tăng tốc bước chân, vội vã về nhà, nhưng khi đến cửa nhà, liền lo lắng thừa...
Chỉ thấy thiếu niên áo đỏ quen thuộc đang xổm cửa nhà, chăm chú nặn những viên tuyết, cẩn thận xếp chồng những viên tuyết lên , tạo thành hình tuyết, nhưng tay trượt một cái, hai viên tuyết lập tức vỡ tan.
Trần Yến thở dài, khóe mắt thấy Trần Linh từ xa tới, đôi lông mày đang nhíu chặt của lập tức giãn , ngạc nhiên :
"Ca, ngươi về sớm ?"
"Sớm qua khảo hạch, nên về sớm một chút."
Trần Linh nhẹ nhàng thở phào, vui vẻ như trút gánh nặng .
Hắn bên phía chấp pháp xảy chuyện gì, bọn họ tiêu diệt là tai ách nào... Chỉ cần và Trần Yến đều bình an, những chuyện khác cũng cả.
"Qua ?"
Trần Yến há to miệng:
"Ca, ngươi thật sự là chấp pháp ?"
" ."
Trần Linh trong phòng, đặt bánh ga tô lên bàn, vẫy tay với :
"Cơ hội hiếm , mua bánh ga tô , chúng cùng chúc mừng một chút."
Nghe thấy hai chữ "bánh ga tô ", mắt Trần Yến lập tức sáng lên, nhanh chóng chạy phòng, hí bào tung bay cuốn theo một mảng lớn bông tuyết, cả vèo một cái xuống bên bàn, tò mò Trần Linh mở hộp bánh.
"Ca, cái bánh ga tô đắt lắm ?"
"Không đắt."
Trần Linh , móc một nắm đồng bạc từ trong ngực, đặt lên bàn:
"Ca bây giờ tiền ... Sau , nhà chúng sẽ càng nhiều tiền hơn."
"Nhiều tiền như ."
Trần Yến kinh ngạc trợn to mắt:
"Ta thể dùng lâu đó..."
"Vừa ngươi cũng sắp học, vấn đề học phí cũng giải quyết ."
Trần Linh mở hộp, một chiếc bánh kem lớn xuất hiện bàn, đối với Trần Linh mà , chiếc bánh ga tô về cách và nguyên liệu đều thể so sánh với kiếp , nhưng đối với Trần Yến mà , đây là thứ mà vô trộm qua tủ kính mà thèm .
Trần Yến kìm nuốt nước bọt.
"Ca... Ta cần đợi Sở bác sĩ ?"
"Không đợi , còn lúc nào về, chừa cho một miếng là ."
Trần Linh lấy mấy cây nến tặng kèm, cắm lên bánh ga tô , lượt thắp lên.
Ánh nến màu cam chập chờn trong phòng, chiếu rọi khuôn mặt của hai thiếu niên, và cả những bông tuyết bay lượn ngoài cửa sổ.
"A Yến, ngươi đến thổi ."
"Không sinh nhật cũng thể thổi nến ?"
Trần Yến hỏi.
"Đương nhiên là thể... Trước khi thổi nhớ cầu nguyện nhé."
"Được!"
Trần Yến lập tức chắp tay ngực, cúi đầu thành kính ánh nến, giống như một đang thành tâm cầu nguyện.
Trần Linh Trần Yến ước nguyện điều gì, chỉ thấy khi Trần Yến mở mắt , mỉm với , đôi mắt màu nâu trong veo như nước.
"Ước nguyện gì ?"
Trần Linh hỏi.
"Không thể , sẽ mất linh đó..."
"Cũng ..."
"Xin hỏi, Trần Linh nhà ?"
Hai đang chuyện, một bóng cẩn trọng tới cửa, trời tuyết lớn trong phòng.
"Ngô Hữu Đông?"
Trần Linh nhận bóng chống gậy , ngạc nhiên nhíu mày:
"Sao ngươi đến đây, nhà chuyện ."
Ngô Hữu Đông ngượng ngùng , chậm rãi trong phòng, chiếc bánh ga tô và những ngọn nến bàn, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ...
"Ta đường thấy danh sách công bố, ngươi chuyển chính thức ?"
" ."
"Chúc mừng nhé."
Nụ của Ngô Hữu Đông mang theo vị đắng chát:
"Ta cứ tưởng, ngươi cũng sẽ ép giống như , ngờ... Ngươi mà thành công."
Khi câu , Trần Linh sự chua xót và bất đắc dĩ sâu trong lời của .
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
"Ca, là ai?"
Trần Yến tò mò Ngô Hữu Đông.
"Hắn tên là Ngô Hữu Đông, là bạn cùng đến phố Băng Tuyền hai ngày nay."
Ngô Hữu Đông ngẩn .
"Là bạn bè ?"
Trần Yến như điều suy nghĩ:
"Vậy cũng chia cho một miếng bánh ga tô chứ?"
"Ừm, đương nhiên là chia một miếng."
"Ngươi cắt cắt?"
"Không vội, nến còn thổi xong ."
Trần Linh , vẫy tay với Ngô Hữu Đông đang ngơ ngác bên cạnh:
"Hữu Đông, đừng đó nữa, xuống cùng ăn một miếng ."
"A? Ờ... Được."
Ngô Hữu Đông chậm rãi xuống bên bàn.
Hắn biểu lộ vẻ mặt kỳ quái Trần Linh, sang bên cạnh ...
"Trần Linh..."
"Ừm?"
"Ta thể hỏi một câu ?"
"Chuyện gì?"
"Từ lúc nãy đến giờ... Ngươi đang chuyện với ai ?"
Trần Linh ngẩn .
Một cơn gió lạnh thấu xương chợt ùa phòng, những ngọn nến đang cháy bỗng nhiên phụt tắt.