Ta Không Phải Hí Thần - Chương 193: Phóng viên Lâm Yến
Cập nhật lúc: 2025-11-27 08:04:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Oa. "
Trần Linh phối hợp biểu thị sự kinh ngạc, "Là ai? Ai như ? "
Văn Sĩ Lâm chăm chú suy nghĩ một lát đáp:
"Khả năng cao là nhà của nạn nhân? Trước cũng từng gặp trường hợp , khi con cái trong nhà sát hại, gia trưởng vì e sợ quyền uy của kẻ thủ ác, chỉ dám dùng cách để cầu cứu , hy vọng thể cho họ một công đạo. "Ta tên Lâm Yến, là phóng viên mới đến. Vậy còn bây giờ, chúng tồn tại vì điều gì? Trần Linh ven đường, tiện tay gọi một chiếc xe kéo, thẳng đến tòa soạn. Hắn mượn của Sở Mục Vân một bộ áo sơ mi và áo lót lịch sự, tao nhã, trầm , thắt cà vạt cẩn thận, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác màu nâu, thêm cặp kính nửa gọng , từ xa quả thực dáng hình. "
"Thì là thế. Đó là một phụ nữ mặc bộ đồ công sở màu trắng gạo, chân giày cao gót, để mái tóc ngắn cá tính, trông khí chất, nàng quan sát kỹ Trần Linh một lát, "Ngươi chính là Lâm Yến? "Ta xem xét sơ qua, tình trạng của t.h.i t.h.ể giống với những gì ngươi miêu tả đó, thể cũng liên quan đến giao dịch nội tạng. Ta tìm một bạn, là chuyên gia về pháp y. "
Phùng Mạn hề để tâm đến chuyện , tiếp tục giới thiệu tình hình tòa soạn cho Trần Linh, những khác trong tòa soạn cũng chú ý đến gương mặt mới liền hướng quăng tới ánh mắt kinh ngạc. "
Bước chân của Phùng Mạn khựng . điều khiến Trần Linh bất ngờ là, tòa soạn lớn như tưởng tượng, một tòa nhà kiểu Tây bốn tầng ven đường chính là bộ khuôn viên của tòa soạn. "
Trần Linh gật gật đầu. Cũng thể là phát hiện thi thể, nhưng dính líu đến chuyện . "
"Ta là Phùng Mạn, Tổng biên tập của tòa soạn. . Miệng đang há to bỗng chốc dừng , đôi mắt trợn trừng, một bộ dạng như gặp ma! . . Có thể ngáp một nửa thì ánh mắt bắt gặp Trần Linh đang tới. "
Nàng , bên trong tòa soạn, "Tình hình của ngươi Văn Sĩ Lâm với , theo , dẫn ngươi quen một chút với nơi . "
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Bác bảo vệ nghi ngờ tấm thẻ nhà báo hồi lâu, lúc mới thả lỏng, "Ngươi chờ một chút. . Tòa soạn Cực Quang cách nơi ở của Trần Linh xa, nhưng là may mắn thì bằng là vị trí căn biệt thự của Sở Mục Vân quá , ở khu sầm uất nhất của thành Cực Quang, cũng quá xa. . "Ngươi. "
"Xin , vì ngày thường đến tòa soạn gây rối, nên các biện pháp an ninh sẽ nghiêm ngặt một chút. "
"Trên t.h.i t.h.ể quá nhiều điểm đáng ngờ, cần kiểm tra một cách hệ thống . Mà trong đám bận rộn , Trần Linh tùy tiện lướt qua, mà cũng thấy một gương mặt quen thuộc. "
Nói xong, liền trong cái lườm của Sở Mục Vân, đẩy cửa ngoài. . Phùng Mạn tuy giày cao gót, nhưng tốc độ hề chậm, nàng xuyên qua giữa những dãy bàn việc đông đúc, chậm rãi mở lời:
"Lịch sử của Cực Quang Tòa Soạn thể truy ngược về hơn ba trăm năm , khi thành Cực Quang mới thành lập, chúng sinh với trách nhiệm giám sát và bảo vệ sự thật, trải qua mấy trăm năm thăng trầm, một đường đến ngày hôm nay. . . Chỉ thấy ở bàn việc cách đó xa, Trác Thụ Thanh miệng vẫn còn đang chườm túi đá, dường như thành công việc, nhanh chậm đặt bút xuống, lười biếng ngáp một cái, để lộ vài chiếc răng cửa gãy còn nhiều trong miệng. "
Vừa cửa, bác bảo vệ ở cổng tòa soạn liền cảnh giác đ.á.n.h giá Trần Linh, tay lặng lẽ nắm lấy cây dùi cui lưng. "
Phùng Mạn mở miệng, Trần Linh liền cảm giác quen thuộc như sếp tuyên truyền văn hóa doanh nghiệp ở kiếp , Trần Linh xong câu , cảm thấy chút thoải mái, đẩy kính mắt, dường như vô tình hỏi:
"Sinh với trách nhiệm giám sát và bảo vệ sự thật. "
"Khả năng cao là . "Trang phục tệ, phóng viên Lâm đại tài. Trần Linh ý tứ trong lời của Phùng Mạn, khẽ gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-193-phong-vien-lam-yen.html.]
"Ta hiểu . "
Trần Linh đẩy gọng kính sống mũi, mỉm :
"Yên tâm, luôn an phận. "
Văn Sĩ Lâm vẻ mặt vô cùng vội vã, với Trần Linh vài câu rời . "
"Vâng. Đây là ngày đầu tiên chính thức nhận việc, mặc dù chỉ lợi dụng phận "phóng viên" để gây chuyện, nhưng những thủ tục bề ngoài vẫn cho dáng một chút. Trần Linh đóng cổng , về thu dọn qua loa đồ đạc, đợi đến gần giờ việc của tòa soạn mới thong thả lên đường. . "
"Tầng một là khu tiếp khách, còn ban biên tập, bên là khu vực phòng việc. "
Trần Linh rút thẻ nhà báo của , "Hôm nay là ngày đầu tiên . "
Trần Linh thấy , lập tức theo sát lưng đối phương, đồng thời ánh mắt tò mò ngó xung quanh. Trần Linh một ở cửa một lúc mới đẩy cửa bước . "
Văn Sĩ Lâm đồng hồ, tiếp tục :
"Ngươi cứ mang theo giấy chứng nhận đến tòa soạn , nhận đồ đạc của ngươi, xong việc bên sẽ đến tìm ngươi. . "Ngươi là ai? . Bề mặt gạch đá màu nâu sẫm hằn đầy dấu vết của gió tuyết, cánh cổng hẹp, dòng chữ "Cực Quang Tòa Soạn" mài mòn, ảm đạm, trông vẻ cổ kính. . "
Câu thốt , Trần Linh trong lòng chút kinh ngạc, một mặt là dường như bên trong tòa soạn tất cả đều tha hóa, mặt khác, là Văn Sĩ Lâm vì để phóng viên mà mà đ.á.n.h cược cả sự nghiệp của . . . . Ngược Văn Sĩ Lâm, phản ứng khi thấy t.h.i t.h.ể mà là sợ hãi, mà giống như một tay thợ săn ngửi thấy mùi con mồi, lập tức bắt tay hành động, hiệu suất cao đến mức khiến thán phục. . . Sở Mục Vân cũng đang chuẩn , khoác một chiếc áo blouse trắng từ trong nhà bước , thấy trang phục của Trần Linh trong sân, lông mày nhướng lên. Trần Linh vốn còn đang nghĩ nên tìm lý do nào đó để lừa dối qua loa, để bản dính dáng gì đến thi thể, giờ xem lo xa . Ta chỉ thể trả lời ngươi, bao nhiêu năm nay trách nhiệm của chúng bao giờ đổi, đổi là con . Chẳng trách những thủ tục thể nhanh đến . Trần Linh theo bóng lưng Văn Sĩ Lâm, thầm khen trong lòng một câu tận tụy, nếu là phóng viên khác, sáng sớm tinh mơ phát hiện cửa nhà một cái xác moi sạch nội tạng, e rằng việc đầu tiên là sợ c.h.ế.t khiếp, đó bắt đầu suy nghĩ xem đắc tội với ai . . . "
Sở Mục Vân giọng điệu chút vi diệu, "Hy vọng mấy ngày tới "Cực Quang Nhật Báo", bớt đăng mấy tin tức Lớn liên quan đến ngươi . Cho đến bây giờ, chúng vẫn là cơ quan truyền thông uy tín nhất trong thành Cực Quang. Trần Linh sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, "Ngươi là, đám tay trong thành Cực Quang? . "
Nói xong, đến cuối hành lang, chuyện vài câu với ai đó, một bóng liền nhanh chóng từ bên trong bước . "
Văn Sĩ Lâm nghiêm mặt . Nàng sâu mắt Trần Linh một cái, rõ đang nghĩ gì, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu:
"Ta ngươi gì, Văn Sĩ Lâm thà đ.á.n.h cược cả sự nghiệp của cũng tiến cử ngươi, điều đó lên hai các ngươi nhất định điểm tương đồng. . . ngươi ở đây? ! "