Ta Không Phải Hí Thần - Chương 183: Cắn câu
Cập nhật lúc: 2025-11-25 02:17:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Chào buổi sáng. "
Trần Linh xuống chiếc ghế đá trong sân, tự nhiên giật lấy tờ báo Sở Mục Vân đang , tùy ý lật xem. Sở Mục Vân hai tay trống trơn , bất đắc dĩ mở miệng:
"Ngươi thể tự mua một tờ ? "
"Trên của tiền. "
Trần Linh , ánh mắt lướt qua từng bài đó. . . . "
Trong mắt Trần Linh hiện lên vẻ hồi tưởng, "Năm đó, và Sở bác sĩ đến bảy đại khu để thực hiện chuyến khám chữa bệnh từ thiện, cứu một đứa bé ở khu Hai. "
Nói xong, liền thu hồi ánh mắt, một trầm mặc đó, dường như để ý đến Văn Sĩ Lâm nữa. . "
"Không cần, chẳng mấy chốc sẽ đưa tiền lương cho . . Khóe miệng Sở Mục Vân khẽ run rẩy, Trần Linh đang diễn vở kịch nào đây. "
"Ta đến đưa đồ cho ngươi. . Kết quả. "
"Không em ruột. "
"Ai? "
Văn Sĩ Lâm chủ động đưa tay. . "
"Cược gì? "
"Đệ . "Ngươi đừng hiểu lầm. "
Nghe câu , Sở Mục Vân liền tiền của coi như đổ sông đổ biển, nhưng vẫn hiểu, Trần Linh thế nào để Văn Sĩ Lâm sốt sắng đến ? "Đừng với là đến thật đấy nhé. . Một cơn gió lạnh đìu hiu thổi qua sân, bóng dáng tiều tụy ngơ ngác về phía hòn non bộ xa xăm, đôi mắt trĩu nặng cô đơn và u buồn. . Trần Linh lật xem mười mấy giây, cũng thấy bất kỳ tin tức hữu ích nào, đành đặt tờ báo bàn. Hắn tuy hiểu chuyện gì đang xảy giữa hai , nhưng điều đó cũng cản trở một khán giả, trong mắt ánh lên vẻ tò mò và thích thú. . . "
Văn Sĩ Lâm nghi hoặc đầu về phía Sở Mục Vân. "
"Văn Sĩ Lâm. "
Văn Sĩ Lâm khẽ gọi bóng đang xuất thần như tượng . Cuối cùng, Văn Sĩ Lâm vẫn nhịn , xuống chiếc ghế đá đối diện Trần Linh, trầm ngâm một lát :
"Lâm Yến, thiếu niên trong tấm hình . Sở Mục Vân ngờ hóng chuyện cũng lôi cuộc, lặng lẽ đẩy kính mắt:
" , đó quả là một đứa bé ngoan. là ai ? Một tràng tiếng gõ cửa phần dồn dập vang lên. "Cần cho ngươi mượn một chút ? "
Sở Mục Vân dừng một chút, "Ta nhớ hôm nay hẹn với phóng viên, với bây giờ còn sớm. "
"Một kim tệ. "Phóng viên? "
"Vô cùng xin , nhưng đến tìm công cho ngài là Lâm Yến. "
Lời còn dứt, Sở Mục Vân sững sờ tại chỗ. Không Văn Sĩ Lâm, tờ báo quả thực chẳng gì đáng xem. là của . . "
Nghe đến đây, Sở Mục Vân khựng , kinh ngạc mở miệng:
"Đưa tiền lương cho ngươi? . . Ngược là Văn Sĩ Lâm, thấy cảnh , trong mắt thoáng hiện lên vẻ đồng tình và áy náy. "Lần đầu gặp mặt, Sở thần y. "
Văn Sĩ Lâm vội hỏi, "Đó hẳn là mua bán nội tạng? Cốc cốc cốc ! . "
Trần Linh mà . "Hiện tại thì . "
Sở Mục Vân suy nghĩ một lát, "Không tiền, một việc quả thực dễ xử lý lắm. "
Con ngươi Trần Linh khẽ co , đột nhiên đầu về phía Văn Sĩ Lâm. Thân hình Trần Linh khẽ động, đầu thấy Văn Sĩ Lâm, mặt lộ một thoáng kinh ngạc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-183-can-cau.html.]
"Văn ? . Sau hai ngày, những tin tức báo liên quan đến và chuyện đoàn tàu thành ngày càng ít , mặt báo phần lớn là những bài mang tính giải trí, ví như một nữ ca sĩ nổi tiếng nào đó phanh phui là tiểu tam một lão bản thương hội khác bao nuôi, hoặc là mâu thuẫn thầy trò ở một trường trung học nào đó leo thang, dẫn đến phụ bất mãn, vân vân. "
Sở Mục Vân mở cổng lớn, chỉ thấy một phóng viên ăn mặc giản dị đang ngoài cửa, nách kẹp một tập tài liệu, quầng thâm mắt nặng trịch như mắt gấu trúc, nhưng đôi mắt sáng ngời, cả trông phấn chấn lạ thường. "
"Văn Sĩ Lâm? Được , ngươi . . Đứa bé đó giấy tờ tùy để thành, chúng bèn để cho nó một ít tiền để cuộc sống thoải mái hơn. Khoảng sân đột nhiên chìm sự yên tĩnh kỳ lạ. Có lẽ do lúc trốn chạy hỗn loạn quá nên thứ chút hư hại, kiểm tra , những tài liệu quan trọng vẫn còn nguyên. Sở Mục Vân lịch sự bắt tay, đầu :
"Hắn ở ngay , ngươi cứ trực tiếp . "
"Sau khi chuyến từ thiện kết thúc, và Sở bác sĩ trở về thành Cực Quang. Sao ngài ở đây? "
Văn Sĩ Lâm đặt tập tài liệu lên bàn, "Hôm qua ngươi vội quá, nhặt giúp ngươi. "
Lâm Yến. ". Cược một ? . Trần Linh và Sở Mục Vân đồng thời về phía cổng lớn, đó liếc , vẻ mặt Sở Mục Vân chút kỳ quái. Thấy nó nơi nương tựa, cưu mang nó một thời gian. Sở Mục Vân dựa cửa, đẩy gọng kính sống mũi. Cái gã phóng viên cố chấp đó ? Hả? . "
Văn Sĩ Lâm gật gật đầu, tối qua đoán khả năng , " trông hai giống lắm thì ? "
"Được, thành giao. "
Trần Linh như nhớ một ký ức đau khổ nào đó:
"Khoảng nửa năm , của đột nhiên mất liên lạc. Đứa bé đó hợp tính , chúng vẫn thường xuyên thư từ qua , nó nhận trưởng, đương nhiên chính là của . Hắn vài thứ rơi ở chỗ , tận tay giao cho . . Ngươi thật sự gia nhập Thành Ký đấy chứ? "
Vẻ mặt Trần Linh chút phức tạp, khẽ gật đầu:
"Được, đa tạ. Ta từng phỏng vấn cư dân khu Ba, việc thực thi pháp luật ở bảy đại khu vô cùng lỏng lẻo, loại chuyện xảy ít. "
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
"Trong t.h.i t.h.ể tim? "
"Trái tim của lấy . Lúc đó, sức khỏe , thể khỏi thành, nên nhờ Sở bác sĩ đến khu Hai xem thử. "Lâm Yến. "
Sở Mục Vân dậy cổng chính, cũng vội mở cửa mà bình tĩnh hỏi:
"Ai đó? Trần Linh, mà một giây còn đang ung dung báo, chẳng từ lúc nào đó với vẻ yếu ớt, quấn băng, tay bó thạch cao. Nếu mạo phạm đến ngươi, ngươi cũng thể . . Trần Linh thẳng hồi lâu, vẻ mặt dãn một chút, một hồi do dự, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng:
"Hắn. . "
Văn Sĩ Lâm tuy miệng " thể ", nhưng mặt gần như rành rành bốn chữ "Ta ", rướn về phía , chăm chú chờ đợi câu trả lời của Trần Linh. "
"Sở thần y, chào ngài, là Văn Sĩ Lâm, phóng viên của Cực Quang Nhật Báo. . "
Văn Sĩ Lâm tiếp tục hỏi:
"Vậy câu phía đó nghĩa là gì? . Ngươi tìm công việc gì ? chỉ tìm thấy t.h.i t.h.ể của . . "
"Không tin ? "
Văn Sĩ Lâm vội mở miệng, "Đáy túi tài liệu rách, lúc đó tấm hình tự nó rơi . "
Sở Mục Vân nhịn hỏi, "Mới một ngày thôi, ngươi rót cho thứ t.h.u.ố.c mê gì ? Ngay khoảnh khắc cái tên vang lên, Sở Mục Vân như nghĩ đến điều gì đó, đầu Trần Linh. . "
Trần Linh liếc đồng hồ, " mà, cũng sắp tới . Đứa bé đó cảnh đáng thương nhưng vô cùng hiểu chuyện. Hắn lặng ở cửa một hồi lâu mới trực tiếp bước về phía Trần Linh. "
Trần Linh thành Cực Quang mới hai ngày, mà ý định phóng viên thậm chí mới từ sáng hôm qua, trong một ngày, ngay cả việc nộp một bản sơ yếu lý lịch cho tòa soạn cũng nổi. ngươi đấy, là phóng viên, thể giúp ngươi. Khu Ba còn đỡ. . . Khu Hai hình như một nơi gọi là phố Băng Tuyền, ở đó chuyện ngang ngược lộng hành. "