Ta Không Phải Hí Thần - Chương 17: Phương châm

Cập nhật lúc: 2025-11-22 15:22:41
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ánh nắng sớm mai chiếu lên mặt Trần Linh, lông mi run run, chậm rãi mở mắt.

"Trở về ..."

Hắn dụi dụi khóe mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi rút xong phần thưởng, lang thang sân khấu lâu, vẫn tìm thấy bất kỳ lối nào. Cuối cùng, khi tiếng chuông sân khấu vang lên, màn sân khấu kéo xuống, mới tự động về.

"Giá trị kỳ vọng hiện tại là 23%... Lại sắp chạm đến ranh giới sinh t.ử ."

Trần Linh nhớ dòng chữ màn hình khi rời , tự lẩm bẩm:

"Phải nhanh chóng gì đó mới ..."

"Ca..."

Chăn kéo , Trần Yến dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, dậy từ giường:

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Trần Linh liếc đồng hồ tường, lấy mấy đồng tiền cuối cùng từ trong túi, đưa cho Trần Yến:

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

"Ta ngoài một chuyến, mấy giờ về, hôm nay ngươi tự ăn gì đó nhé..."

"Ca, ngươi ?"

"Đi bắt chính ."

Trần Linh khoác thêm một chiếc áo bông vải, nhét phong thư mà chấp pháp đưa hôm qua trong ngực, xoa đầu Trần Yến:

"Cụ thể thế nào ngươi đừng hỏi nhiều, cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ về là , hiểu ?"

"Hiểu ."

Trần Yến ngoan ngoãn gật đầu.

Nhìn Trần Linh rời , Trần Yến xoay xuống giường, hai cái lỗ thủng lớn cửa nhà, lông mày lập tức nhíu .

"Cái sửa thế nào đây..."

Hắn mấy đồng tiền còn trong tay, lặng lẽ cất kỹ chúng , tự lấy chiếc búa nặng trịch và tấm ván gỗ từ trong nhà, bắt đầu đo đạc kích thước.

lúc , một bóng xuất hiện lỗ thủng, Trần Yến giật nảy .

Đó là một đàn ông mặc áo khoác lông len, cổ quàng chiếc khăn màu xanh đậm, mũi đeo một cặp kính gọng bạc, trông nho nhã thông minh.

lúc , căn phòng mắt chỉ còn hai cái lỗ thủng lớn, đôi mắt thông minh của cũng lộ vẻ hoang mang...

Hắn định mở miệng gì đó, nhưng cảm thấy như bất lịch sự, bèn định gõ cửa, nhưng một vòng quanh nhà mà cũng tìm thấy cửa cả.

Hắn lỗ thủng, bên trong.

"Ngươi chuyện gì ?"

Trần Yến nghiêng đầu.

"Xin hỏi Trần Linh ở đây ?"

Nghe thấy tên ca ca, trong mắt Trần Yến thoáng hiện vẻ cảnh giác, đ.á.n.h giá đàn ông vài hỏi :

"Ngươi chuyện gì ?"

Người đàn ông tháo đôi găng tay trắng, từ trong túi áo lớn lấy một phong thư, mở lá thư cầm trong tay, bình tĩnh với trong phòng:

"Ta , Trần cần một vị bác sĩ ."

"Cho nên, đến đây."

Gió lạnh căm căm luồn cổ áo, khiến Trần Linh khỏi rùng một cái.

"Tiểu ca, , kéo ngươi một đoạn đường nhé?"

Một gã đàn ông gầy gò đen đúa kéo xe tay, vội vàng theo sát bên cạnh Trần Linh, nhếch miệng để lộ hàm răng vàng khè.

Trần Linh liếc :

"Tổng bộ chấp pháp."

"Chỗ đó quen lắm, mới chở hai qua đó, các ngươi đều đến dự ? Thế nhé, thấy ngươi cũng duyên, lấy bọn họ mười đồng, lấy ngươi bảy đồng, ?"

"Thôi ."

"Sáu đồng, sáu đồng thôi, thể ít hơn nữa."

"Trên tiền."

"Không tiền?"

Gã đàn ông nhướng mày, liếc vài cái, kéo xe lẩm bẩm bỏ :

"Không tiền mà cũng đòi chấp pháp... Xui xẻo."

Trần Linh thầm nghĩ tố chất của ở thế giới thật kém, xoa xoa đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh, bất giác rảo bước nhanh hơn, hướng về trung tâm Khu Ba.

Trước tối hôm qua, Trần Linh vẫn luôn suy nghĩ, thế nào mới thể ngăn chấp pháp phát hiện manh mối, tra ... Hiện tại, câu trả lời.

Đó chính là trở thành chấp pháp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-17-phuong-cham.html.]

Trần Linh trở thành chấp pháp, tham gia hành động điều tra tai ách, đó gây nhiễu cho bọn họ, khiến bọn họ từ đầu đến cuối cách nào khoanh vùng chính .

"Ta trở thành, tham gia, gây rối, chuồn."

Đây là phương châm mắt của Trần Linh.

Trần Linh qua mấy con phố, đến một tòa kiến trúc khổng lồ mái vòm tựa như lưu ly, cuối cùng dừng bước.

"Thật là hoành tráng..."

Trần Linh ngước mái vòm , kìm mà cảm thán một tiếng:

"Cái tốn bao nhiêu kinh phí mới xây nổi?"

Giữa quảng trường những ngôi nhà đất hai tầng nhỏ bé , việc xuất hiện một tòa kiến trúc độc đáo như , cũng giống như ở một vùng nông thôn của kiếp bỗng dưng mọc lên một nhà triển lãm nghệ thuật, dễ thấy đột ngột.

Lúc cũng mấy trẻ tuổi cầm thư, vội vã trong tổng bộ, họ liếc , lịch sự mỉm gật đầu.

Toàn bộ Khu Ba, vượt qua kỳ thi hơn bảy mươi vị. Bình thường mà , tỷ lệ đào thải của kỳ thi võ cũng là 50%, cho nên hàng năm chỉ ba mươi thể trở thành chấp pháp. Mặc dù năm nay kỳ thi võ đổi thành hình thức , nhưng tỷ lệ đào thải cuối cùng sẽ đổi.

Nói tóm , mỗi hiện đang bước tòa kiến trúc , thực đều là đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn.

Trần Linh bước cổng lớn tổng bộ, mái vòm lưu ly, mấy hàng ngay ngắn.

Những , giống như Trần Linh, cũng chỉ mặc trang phục bình thường của dân chúng. Giờ phút , cứ mười một hàng, ai nấy đều ngẩng đầu ưỡn ngực, mỗi một thớ cơ đều căng cứng, trông như những chiến sĩ luôn sẵn sàng chờ lệnh triệu tập.

Trần Linh đến xem như muộn, chỉ thể ở rìa hàng cuối cùng. Sau khi vị trí, một chấp pháp liếc qua danh sách, khẽ gật đầu.

"Mọi đến đông đủ."

Một chấp pháp khác cầm lấy bản thảo phát biểu chuẩn sẵn, đang định mở miệng thì cổng lớn tổng bộ đẩy mạnh , hai bóng chậm rãi bước .

Hàn Mông ném mẩu t.h.u.ố.c lá cháy hết xuống chân giẫm nát, bốn vạch bạc chiếc áo khoác đen của lấp lánh. Ánh mắt bình tĩnh quét qua tất cả các ứng viên dự , một cảm giác áp bức khó hiểu lập tức bao trùm lấy cõi lòng ...

Ngoại trừ Trần Linh.

Trần Linh kinh ngạc nhíu mày, ánh mắt theo bản năng rơi gáy của Hàn Mông...

Hôm qua đập mạnh như , hôm nay khỏi hẳn ?

Đầu của tên cứng như ?

"Là Hàn Mông!"

"Vậy mà thật là ... Hắn cũng đến ?"

"Hàn Mông là ai?"

"Tổng trưởng chấp pháp quan Khu Ba của chúng , cũng là chấp pháp quan bốn vạch duy nhất của Khu Ba."

"Nghe là một siêu thiên tài, 24 tuổi thăng lên bốn vạch, từng nghiền ép bộ các chấp pháp quan cùng thời ở thành Cực Quang... Là ánh sáng của bảy đại khu chúng đó!"

"Nghiền ép các chấp pháp quan cùng thời ở thành Cực Quang ư? Thật giả ? Hắn lợi hại như thế, tại thu nạp thành Cực Quang?"

"Không ... Nghe khúc mắc với một đại nhân vật nào đó trong thành Cực Quang."

"Nghe giỏi đ.á.n.h , đặc biệt thích ."

"Mẹ ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Chắc cũng sắp năm mươi ."

Theo sự xuất hiện của Hàn Mông, đám ứng viên dự nhất thời xì xào bàn tán, ngay cả đông đảo chấp pháp một bên cũng theo bản năng ưỡn thẳng sống lưng, vẻ mặt nghiêm túc tập trung.

Hàn Mông vững mái vòm, đột nhiên cảm thấy gáy lạnh toát, phảng phất như ai đó đang chằm chằm yếu điểm của ...

Hắn theo bản năng đầu , phát hiện một đám ứng viên dự đều đang lén .

Sau khi chạm ánh mắt của Hàn Mông, tất cả ứng viên dự đều cúi đầu xuống, dám bàn tán nữa, bộ tổng bộ trở nên vô cùng yên tĩnh.

"Ta là Hàn Mông, là trưởng quan cao nhất hiện tại của Khu Ba."

Hàn Mông điều chỉnh tâm trạng một chút, chậm rãi mở miệng:

"Ba ngày tới, sẽ là kỳ khảo hạch thi võ đối với các ngươi. Trong 72 các ngươi, cuối cùng chỉ 30 giữ ..."

30 ... Tỷ lệ trúng tuyển còn thấp hơn dự tính . Trần Linh như điều suy nghĩ.

Tỷ lệ cũng khiến các ứng viên dự khác kinh ngạc, họ nhịn bắt đầu trao đổi, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.

" mà, trong 30 , sẽ 3 sớm nhận tư cách tiến Binh Đạo Cổ Tàng..."

Câu đó của Hàn Mông thốt , bộ tổng bộ đều trở nên xôn xao, ngay cả những chấp pháp một bên cũng trố mắt .

Trần Linh hiểu.

Trong đông đảo ứng viên dự ở đây, cũng hơn một nửa hiểu.

Thấy , Hàn Mông nhanh chậm lên tiếng giải thích:

"Các ngươi , sự khác biệt giữa chấp pháp và chấp pháp quan ?"

 

 

 

 

 

Loading...