Ta Không Phải Hí Thần - Chương 164: Rút lui

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:52:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Không, các ngươi thể bắt Trần trưởng quan !"

"Trần trưởng quan là , các ngươi dựa cái gì mà thẩm phán ?!"

"Hàn Mông tổng trưởng ? Nếu Hàn Mông tổng trưởng ở đây! Hắn chắc chắn sẽ để các ngươi mang Trần trưởng quan ! Trần trưởng quan là của khu ba chúng !"

" ! Các ngươi thể mang !"

Nghe thấy những bắt Trần Linh, khu ba nhất thời phẫn nộ, bọn chủ động bảo vệ xung quanh đoàn tàu. Những tính tình nóng nảy như Triệu Ất càng trực tiếp giơ nắm đ.ấ.m xông về phía nhóm chấp pháp.

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

Người chấp pháp của thành Cực Quang biến sắc, lập tức chĩa họng s.ú.n.g những may mắn còn sống sót , ngay đó tiếng quát mắng liền từ bên cạnh truyền đến!

"Ngươi điên ?! Lúc g.i.ế.c bọn sẽ gây đại sự đó! Thu s.ú.n.g ! Kéo hết đám dân tị nạn cho !"

Chấp pháp quan dù vẫn thể thấy rõ tình hình, hiện tại mệnh lệnh yêu cầu g.i.ế.c những , tùy tiện động thủ sẽ chỉ rước họa .

Nhóm chấp pháp xung quanh lập tức xông lên , ôm lấy những dân khu ba đang kích động phẫn nộ, từ từ kéo bọn họ sang một bên. Hai bên giằng co kéo , khung cảnh lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn!

Tiếng ồn ào gào thét trộn lẫn , đang chỉ trích Trần Linh, ủng hộ Trần Linh, một cuộc tranh chấp chính nghĩa và đúng sai cứ thế diễn sôi nổi.

Ngay tại thời điểm cuộc tranh chấp giữa hai bên sắp lên đến đỉnh điểm, một giọng bình tĩnh vang lên.

"Vở kịch , nên kết thúc ."

Giá trị kỳ vọng của xem Cộng 5.

Khoảnh khắc giọng vang lên, tất cả đều ngừng ồn ào và ẩu đả, bọn ngẩng đầu về phía đoàn tàu, bóng áo m.á.u thần sắc vẫn bình tĩnh.

"Trần Linh, ngươi thúc thủ chịu trói ?"

Ngũ văn chấp pháp quan thấy , lạnh lùng lên tiếng.

"Thúc thủ chịu trói?"

Trần Linh khịt mũi một tiếng, "Chỉ bằng các ngươi?"

"Ngươi !"

Sự khinh thường trong lời của Trần Linh chọc giận chấp pháp quan, gắt gao trừng mắt Trần Linh, ánh mắt phảng phất thể g.i.ế.c .

"Ngươi chẳng qua chỉ là một kẻ dị đoan dựa con tin để trộn thành Cực Quang! Không thành Cực Quang! Ngươi sớm c.h.ế.t trong giao hội hôi giới !"

Giọng chấp pháp quan vô cùng lạnh lẽo, "Ngươi dựa thành Cực Quang để sống sót, mà còn dám ngang ngược như ?"

"Ai , mục đích tiến thành Cực Quang, là tiếp tục sống?"

"Vậy ngươi tại thành?!"

"Ta thành hai mục đích..."

Trần Linh giơ một ngón tay, chỉ đám khu ba vô cùng nhếch nhác phía , nhanh chậm trả lời, "Thứ nhất, quen cái gọi là chính nghĩa dối trá của thành Cực Quang. Việc các ngươi từ bỏ bảy đại khu chính xác , đ.á.n.h giá, nhưng cách các ngươi quản lý những chấp pháp và chấp pháp quan tầng cùng khiến buồn nôn đến cực điểm..."

"Khi những chấp pháp các ngươi rêu rao là chính nghĩa đang đồ sát bình dân, thì dẫn những may mắn còn sống sót tiến thành Cực Quang... Ta để thành Cực Quang thấy, lớp vỏ bọc chính nghĩa , là loại yêu ma nào đang trắng trợn quấy phá."

Câu vang lên, những sống sót đến từ khu ba, như thể nhớ điều gì đó, trong mắt bắt đầu lóe lên ngọn lửa tức giận. Mà các cư dân thành Cực Quang, mặc dù cũng sắc mặt biến hóa, nhưng tất cả đều thể đồng cảm.

Sắc mặt Ngũ văn chấp pháp quan chút khó coi, theo thấy, Trần Linh khác gì những kẻ dị đoan ngấm ngầm kích động du hành, đều đang năng hồ đồ để mê hoặc tâm trí dân thường...

Không thể để tiếp nữa.

Lúc , những chấp pháp bên đoàn tàu lượt đưa những cư dân khu ba xung quanh , bộ sân bãi cơ bản dọn trống. Hai vị Ngũ văn chấp pháp quan liếc , một hồi trao đổi ánh mắt ngắn ngủi, một vị trong đó lặng lẽ biến mất hình, tiến gần đến Trần Linh đoàn tàu.

"Nói năng bậy bạ."

Ngũ văn chấp pháp quan nheo mắt , đang cố gắng thu hút sự chú ý của Trần Linh, "Ưu khuyết của hệ thống chấp pháp, đến lượt một kẻ dị đoan như ngươi đ.á.n.h giá ?"

Trần Linh để ý đến , ánh sáng nhàn nhạt của Bí đồng lóe lên trong con ngươi, ánh mắt nhàn nhạt liếc sang bên cạnh.

Sau đó, như thể hề phát giác, bình tĩnh tiếp tục :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-164-rut-lui.html.]

"Thứ hai... Ta đến để truyền đạt một lời cảnh cáo."

"Cảnh cáo?"

Trần Linh dừng một chút, giọng của rõ ràng vang vọng bên tai mỗi , "Ngọn gió lạnh của Đông Lãnh Hải thổi đến thành Cực Quang, sự hủy diệt của bảy đại khu là kết thúc của câu chuyện... Có lẽ, chỉ là mới bắt đầu."

Đám đông sửng sốt một chút, dường như hiểu ý của Trần Linh, nhưng sắc mặt mấy vị chấp pháp quan đột biến, trong ánh mắt của bọn tràn đầy sợ hãi và phẫn nộ!

"Ngươi c.h.ế.t!"

Ngũ văn chấp pháp quan hét lớn một tiếng, "Thành Cực Quang vững như thành đồng, há để một kẻ ngoại lai như ngươi khinh nhờn? Còn ngây đó gì? Mau bắt tên dị đoan xuống!"

Tiếng của dứt, tất cả chấp pháp phía một nữa giơ s.ú.n.g nhắm Trần Linh, cùng lúc đó, trong hư vô khác của đoàn tàu, một bóng mang theo uy áp kinh khủng, bỗng nhiên tay!

Vị Ngũ văn chấp pháp quan mò đến bên cạnh Trần Linh, ở cách , nắm chắc một đòn bắt Trần Linh, khiến đối phương thể trốn !

Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc bàn tay sắp chạm đến Trần Linh, khóe miệng nhếch lên một đường cong, trong ánh mắt nghiêng về phía , là sự trêu tức và chế nhạo nhàn nhạt.

Trần Linh dùng sức bóp nát mấy con chú văn lươn cá trong tay áo!

Oành !

Theo hình của những con chú văn lươn cá bóp nát thành mảnh vụn, ngọn lửa hừng hực trong khoảnh khắc từ lòng bàn tay Trần Linh tuôn . Nhìn từ xa, phảng phất một vầng Thái Dương nóng bỏng xuất hiện bùng nổ nóc toa xe!

Nhiệt độ cực cao cho ánh sáng xung quanh đốt cháy đến vặn vẹo rối loạn, bàn tay của vị Ngũ văn chấp pháp quan lập tức nướng chín thành than!

Hắn kinh hãi tột độ, đột ngột lùi về , ánh mắt về phía Trần Linh vô cùng chấn động!

Không ai thấy rõ ngọn lửa từ mà đến, phảng phất Trần Linh chỉ giơ tay lên một chút, một vầng liệt nhật bán kính vài mét liền bùng cháy từ hư sự chứng kiến của vạn . Bóng áo m.á.u bình tĩnh giữa biển lửa, giống như một vị Thần Minh rực rỡ ở trung tâm của ánh sáng và nhiệt độ.

"Hắn... Hắn??"

Tất cả ở đây đều c.h.ế.t lặng, Ngũ văn chấp pháp quan dù thế nào cũng ngờ, Trần Linh mà chủ động đốt cháy chính ?

"Hắn điên ?!"

"Hắn khó khăn lắm mới thành Cực Quang, cuối cùng tự thiêu ư?!"

"Dị đoan Trần Linh... Dị đoan Trần Linh? Một kẻ dị đoan tốn bao công sức đưa những sống sót của bảy đại khu thành, đó cứ thế tự thiêu? Mục đích của là gì?"

"Vậy thì chuyện hợp lý chút nào, việc căn bản lợi ích gì cho ... Hay là , thật sự chỉ cứu ?"

"Hắn vì cứu đám sống sót khu ba tiếc tự đến đây kết liễu sinh mạng... Người như , thể là dị đoan?"

"Bây giờ tin lời của những sống sót đó , Trần Linh , tuyệt đối là dị đoan gì cả! Nếu như cũng gọi là dị đoan, thì những chấp pháp quan từ bỏ bảy đại khu tính là cái gì?"

"Hắn đáng c.h.ế.t! Là thành Cực Quang bức t.ử ! Hắn chỉ là một hùng cứu vớt những bỏ rơi!"

Tất cả ngơ ngác bóng đang giữa ngọn lửa hừng hực, tâm thần chấn động mãnh liệt. Giữa những tiếng la hét liên tiếp xung quanh, những lời buộc tội của các chấp pháp quan đối với Trần Linh, khi Trần Linh tự châm lửa, tự sụp đổ...

Kẻ dị đoan trong mắt chấp pháp quan, tội phạm ngụy trang trộn hệ thống chấp pháp, kẻ hèn hạ lợi dụng con tin để ép buộc tiến thành Cực Quang nhằm tạm thời sống sót, ngọn lửa hừng hực , tất cả những chiếc mũ chụp lên Trần Linh và những lời chất vấn đều thiêu đốt còn sót !

Đôi khi, hành động thực tế còn sức thuyết phục hơn những lời lẽ nhạt nhẽo. Ngọn lửa lật đổ tiếng của các chấp pháp quan, đẩy hướng của vở kịch đến một kết cục lợi cho Trần Linh.

Giờ khắc , Trần Linh chỉ còn một nhãn hiệu...

Đó chính là vị cứu thế tiếc hy sinh bản , cũng chất vấn thành Cực Quang, cứu vớt những nạn dân bỏ rơi!

Trong ngọn lửa đang thiêu đốt, thể Trần Linh từ từ hóa thành tro tàn, mỉm khán giả đài, một cánh tay nhẹ nhàng đặt lên ngực, ưu nhã xoay một chút, giống như một diễn viên sắp cúi chào rời sân khấu.

Những tro tàn đó bay múa gào thét phóng lên bầu trời, sự chứng kiến của vạn , huyễn hóa thành vô lá bài poker, rơi xuống như tuyết... giữa đám đông chen chúc, những con phố xa xôi, trong ngọn lửa đang thiêu đốt ! Đó là hàng ngàn hàng vạn lá bài Hồng tâm 6 .

Ngay khi tất cả cảnh tượng cho rung động, giữa dư tàn của ngọn lửa, một giọng bình tĩnh mà chậm rãi vang lên:

"Văn minh nhân loại, vĩnh tắt lịm."

 

 

 

 

Loading...