Ta Không Phải Hí Thần - Chương 159: Chức trách
Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:52:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô Uyên cảm nhận luồng khí tức điên cuồng đang trào dâng , thần sắc chút biến đổi.
Kể từ khi thấy âm thanh truyền đến từ ngoài tường thành, Hàn Mông dường như biến thành một khác. Hắn, vốn gần như từ bỏ việc giãy giụa, bỗng bộc phát sự tức giận và quật cường từng . Chẳng hiểu tại , khi thấy những tia m.á.u đỏ tươi trong mắt Hàn Mông, lòng Cô Uyên khẽ run lên.
"Cần gì thế... Hàn Mông."
Giọng Cô Uyên vang lên, xen lẫn một chút bất đắc dĩ, "Thông báo từ tổng bộ, ngươi hẳn cũng , chiếc đoàn tàu đó thể thành Cực Quang."
"Vừa là ! Hiện tại chiếc đoàn tàu , những sống sót của ba khu!"
Cô Uyên còn định gì đó, nhưng Hàn Mông một nữa gầm nhẹ ngắt lời:
"Thành Cực Quang đối với bảy đại khu thấy c.h.ế.t cứu, thể là vì của họ quá đông, cứu cũng hữu tâm vô lực... Hiện tại chiếc đoàn tàu nhiều nhất cũng chỉ vài chục ! Bọn họ vất vả mới trốn thoát từ ba khu, họ là những hạt giống cuối cùng của bảy đại khu! Bây giờ họ liều c.h.ế.t đến thành, lẽ nào các ngươi vẫn thấy c.h.ế.t cứu?
Thành Cực Quang, ngay cả sức lực để cứu lấy vài chục cũng !"
Nghe đến đây, Cô Uyên rơi im lặng.
Tiếng kêu gào từ đoàn tàu vẫn đang tiếp tục.
Cùng lúc đó, đám đông xung quanh quảng trường Bồ Câu Trắng cũng trở nên xôn xao, náo loạn.
"Là sống sót của bảy đại khu ư?!"
"Vẫn còn sống! Bên ngoài tường thành vẫn còn sống!"
"Có nhiều già và trẻ em... trời ơi, rốt cuộc họ trải qua những gì?"
"Tại cho họ thành?!"
" , họ vất vả mới chạy trốn đến thành Cực Quang, tại cho họ thành!"
Những bóng cầm cờ hiệu và biểu ngữ, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ tức giận. Ngoài , những cư dân thành Cực Quang vốn từng tham gia tuần hành, nhưng khi thấy tiếng kêu gào từ ngoài tường thành, cũng lượt ngờ vực bước đường. Nhìn thấy cảnh tượng , tất cả đều sững sờ tại chỗ.
Một trong bọn họ tin về sự hủy diệt của bảy đại khu, nhưng tỏ thái độ gì, dù ai cũng lòng thương hại; một khác thì mới tin , vô cùng kinh ngạc... khi họ thấy tiếng kêu gào từ ngoài tường thành, ít nhiều đều chút xúc động.
Sinh mạng của ba mươi vạn đối với họ mà quá nặng nề, dám tùy tiện bàn luận, nhưng hơn mười đứa trẻ, già, thương binh đang lưu vong ngoài cổng thành khơi dậy lòng trắc ẩn của họ...
Là cư dân của thành Cực Quang, họ nay vẫn luôn kiêu ngạo. Họ hiểu tại thành Cực Quang tiếp nhận những may mắn sống sót . Cộng thêm cảm xúc dâng cao của dân chúng xung quanh, thế là một lượng lớn ảnh hưởng, tự giác gia nhập các nhóm tuần hành.
"Các ngươi, lũ chấp pháp quan m.á.u lạnh ! Các ngươi đối với bảy đại khu thấy c.h.ế.t cứu, bây giờ những thương binh và trẻ em các ngươi cũng thấy c.h.ế.t cứu ?!"
"Phó tổng trưởng Đàn Tâm đúng là một kẻ hèn nhát! Rốt cuộc đang nghĩ gì ? Ngay cả dũng khí tiếp nhận thương binh cũng ?!"
"Ta là bác sĩ! Cho họ ! Họ cần chữa trị!"
"Nếu các ngươi ngay cả những đáng thương cũng g.i.ế.c! Còn chấp pháp quan gì nữa?! Những kẻ m.á.u lạnh như các ngươi, quản lý thành Cực Quang !"
Cảm xúc của dân chúng lên đến đỉnh điểm trong tiếng reo hò. Họ siết chặt nắm đ.ấ.m và cờ hiệu, bắt đầu cố gắng vượt qua hàng rào cảnh giới, thậm chí xô xát với những chấp pháp quan đang canh giữ hàng rào. Trong chốc lát, cảnh tượng trở nên vô cùng hỗn loạn!
Từng bóng chạy qua quảng trường, gia nhập màn kịch hỗn loạn , khiến những con bồ câu trắng vốn đang yên bình nghỉ ngơi xung quanh đều dọa sợ, vỗ cánh bay vút lên trời cao.
Không ai để ý chiếc ghế gỗ, Cô Uyên im lặng đám đông hỗn loạn ở phía xa, vẻ mặt chút phức tạp.
"Thả !"
Hàn Mông vẫn đang điên cuồng giãy giụa, từng vết nứt lan rộng chiếc ghế , dường như chẳng mấy chốc sẽ vỡ nát bộ chiếc ghế.
"Hàn Mông, ngươi là một hạt giống ."
Cô Uyên chậm rãi lên tiếng, " đừng quên ngươi cũng là một chấp pháp quan, chức trách của ngươi là trung thành với thành Cực Quang... Ngươi hẳn , công khai vi phạm mệnh lệnh của thành Cực Quang sẽ kết cục như thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-159-chuc-trach.html.]
Hàn Mông , từng chữ đáp , "Chức trách của là bảo vệ... chứ trung thành với bất kỳ ai."
Nhìn thấy sự kiên quyết lóe lên trong mắt Hàn Mông, Cô Uyên thở dài một .
Vị chấp pháp quan tóc bạc trắng gì thêm, mà chậm rãi đặt cốc cà phê trong lòng bàn tay xuống chiếc ghế bên cạnh...
Rắc !
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Ngay khoảnh khắc chiếc cốc giấy chạm bề mặt ghế, tựa như một ngọn núi rơi xuống lớp băng mỏng, những vết nứt dữ tợn lập tức bao phủ bộ chiếc ghế. Theo một tiếng nổ giòn tan, chiếc ghế đó sự giãy giụa của Hàn Mông vỡ nát, văng tung tóe!
Cùng lúc chiếc ghế sụp đổ, Hàn Mông thừa cơ thoát khỏi những xiềng xích trói buộc , hóa thành một tia chớp màu đen, chút do dự lao nhanh về phía tường thành giữa làn bụi mù mịt.
Cô Uyên bình tĩnh đống đổ nát của chiếc ghế, đôi mắt phản chiếu bóng áo đen đang dần xa , phảng phất như thấy chính thời còn trẻ:
"Tâm tính như , thảo nào con đường Thẩm Phán coi trọng đến thế... Đáng tiếc..."
Hắn lắc đầu, một rời về phía xa.
Tường thành.
Tiếng kêu gào từ đoàn tàu ngoài thành, cùng với tiếng gầm thét của dân chúng trong thành hòa lẫn . Giờ phút , đông đảo chấp pháp quan đang tường thành đều chút .
"Trần Linh ... là đang dùng những sống sót của ba khu con tin ?"
Một vị chấp pháp quan ngũ văn nhíu mày lên tiếng.
"Hắn chỉ dựa bản thì thể tiến thành Cực Quang, cho nên liền dùng những may mắn sống sót để kích động cảm xúc của cư dân trong thành, dùng cách để gây áp lực cho chúng ... Quả là thủ đoạn cao tay."
" hiểu, cho dù thành thì chứ? Chúng phận của , đây là tự tìm đường c.h.ế.t ?"
"Không ..."
"Vậy bây giờ, đoàn tàu đó chúng hủy ?"
Câu hỏi đặt , ba vị chấp pháp quan đều rơi im lặng.
Một lát , vị chấp pháp quan giữa vẫn hít sâu một , chậm rãi :
"Bên tổng bộ đổi mệnh lệnh, nghĩa là vẫn tiến hành theo kế hoạch ban đầu... Bất kể chiếc đoàn tàu đó ai, cũng thể để nó tiến thành Cực Quang!"
Có lẽ năm chữ "mệnh lệnh của tổng bộ" phát huy tác dụng, hai vị chấp pháp quan còn cũng khẽ gật đầu. Họ kề vai sát cánh tường thành, ba luồng lĩnh vực đồng thời khuếch tán xung quanh!
"Các ngươi thật sự phá hủy chiếc đoàn tàu đó ?!"
Văn Sĩ Lâm cau mày, "Không... những sống sót xe đó vô tội! Các ngươi chỉ tiếp nhận họ thành, mà còn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t họ ? Các ngươi như sẽ gây ảnh hưởng tồi tệ đến mức nào ?"
"Chuyện liên quan đến an của thành Cực Quang, từ khi nào đến lượt một phóng viên đến khoa tay múa chân ?"
Một vị chấp pháp quan lạnh lùng liếc một cái.
"Ta chỉ đang trình bày một sự thật khách quan!"
Cây bút máy trong lòng bàn tay Văn Sĩ Lâm đang nhanh chóng sổ tay. Hắn chằm chằm ba , nghiêm túc và trịnh trọng lên tiếng:
"Trừ phi các ngươi g.i.ế.c ngay bây giờ, bằng đợi trở về, nhất định sẽ đăng tải chi tiết tất cả chuyện lên báo... Đến lúc đó, sự phẫn nộ của dân chúng gây sẽ là chuyện thể dễ dàng lắng xuống . Các ngươi... thậm chí bộ hệ thống chấp pháp quan, đều sẽ chịu những ảnh hưởng thể lường ."