Ta Không Phải Hí Thần - Chương 157: Làm sao có thể sống?

Cập nhật lúc: 2025-11-24 11:52:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trên tường thành cao lớn, một đám chiếc tàu hỏa bốc cháy ngùn ngụt xông từ trong tai ách, bất giác chìm im lặng.

Bọn họ sống ở thành Cực Quang, mơ cũng nghĩ tới sẽ thấy cảnh tượng như , đoàn tàu cuộn trào ngọn lửa, phảng phất như một kẻ báo thù đến từ U Minh Địa Ngục... Mà bọn họ đoàn xe đang lao về phía , hiểu cảm thấy một chút e sợ.

Đối với bọn họ, Hôi giới chính là biểu tượng của sự thần bí và những điều , chiếc tàu hỏa xông từ Hôi giới , cùng với đạo Huyết Ảnh xe, càng thêm thần bí khó lường.

"Trưởng quan, tiếp theo đây?"

Người chấp pháp hỏi dò.

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

"Tổng bộ bên lệnh, để tránh gây hoảng loạn, tuyệt đối thể để chiếc tàu hỏa tiến thành Cực Quang."

Chấp pháp quan ngũ văn thu máy truyền tin, chậm rãi mở miệng, "Trước tiên cảnh cáo từ xa, nhất là để tự xuống xe và từ bỏ chống cự... Nếu từ chối hợp tác, thì trực tiếp phá hủy."

"Vậy những tai ách phía thì ?"

"Có cực quang ở đây, bọn chúng dám đến gần tường thành, cần để ý đến chúng."

"Vâng."

lúc , giọng của Văn Sĩ Lâm vang lên từ lưng các chấp pháp quan.

"Chấp pháp quan khu ba cũ? Dị đoan Trần Linh? Có thể kỹ hơn một chút về xe đó ?"

Chấp pháp quan ngũ văn nhướng mày, , nhanh chậm :

"Văn , ngài lợi hại như , tại tự điều tra ? Tài liệu cơ mật trong hệ thống chấp pháp của chúng sẽ tùy tiện tiết lộ cho ngoài."

Văn Sĩ Lâm thấy cũng dây dưa thêm, mà bình tĩnh tại chỗ, chiếc tàu hỏa đang dần đến gần, đang suy nghĩ điều gì.

Trong lúc hai chuyện, một chấp pháp quan bên cạnh chuẩn xong thiết khuếch đại âm thanh, chấp pháp quan ngũ văn nhận lấy, chiếc tàu hỏa đang dần tiến gần, chậm rãi mà trầm thấp cất tiếng:

"Trần Linh, phận của ngươi sớm bại lộ, hiện tại dừng xe đầu hàng, lẽ còn cơ hội sống sót."

Âm thanh thông qua loa phóng thanh cổng thành, khuếch tán trong gió tuyết, mà những dân du hành ở gần tường thành cũng rõ mồn một, bọn họ nghi ngờ xì xào bàn tán, dường như đều đang thảo luận xem Trần Linh là thần thánh phương nào.

Cùng lúc đó, một chiếc ghế gỗ nào đó ở quảng trường chim bồ câu trắng, một bóng khoác áo choàng đen chấn động!

"Trần... Linh?"

Hắn khó nhọc ngẩng đầu, đôi môi khô nứt nẻ thì thầm hai chữ , dường như đang phán đoán đây là hai chữ mà quen thuộc ... Không, chắc , Trần Linh mà , xưa nay từng là dị đoan.

Trên tiểu lâu màu nâu.

"Đến ."

Sở Mục Vân nhíu mày.

"Ta ngay mà, tiểu t.ử gây động tĩnh sẽ nhỏ ."

Bạch Dã nhẹ nhàng kéo thấp vành mũ lưỡi trai, khóe miệng nhếch lên.

"Vừa là ai luống cuống?"

"Luống cuống? Ngươi nhớ lầm ."

"Sao ... Hả?"

Sở Mục Vân nghi ngờ gãi đầu, "Ta đang nhỉ... Nữ hoàng Cơ ngươi đ.á.n.h cắp suy nghĩ của ?"

"Ta chỉ cài một con bọ trong ký ức của ngươi thôi, nhưng điều còn quan trọng nữa."

Bạch Dã như như về phía ngoài tường thành, "Ta tò mò, tiểu t.ử thế nào để tiến thành sự giám sát của Cực Quang thành đây?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-157-lam-sao-co-the-song.html.]

"Trần Linh, phận của ngươi sớm bại lộ, hiện tại dừng xe đầu hàng, lẽ còn cơ hội sống sót."

Tiếng cảnh cáo xuyên qua gió tuyết tường thành, lọt tai Trần Linh, mắt híp , thể lờ mờ thấy tường thành đông , dường như việc đến gây chút náo động trong thành... đây chính là điều Trần Linh .

Hắn xoay trở phòng điều khiển, liền thấy Triệu Ất vẻ mặt căng thẳng .

"Trần Linh, tiếp theo nên gì?"

Trần Linh trả lời, mà lấy xuống một thiết liên lạc giống như bộ đàm từ bảng điều khiển, toa xe phía .

Trong toa xe, cũng thấy lời chiêu hàng của Cực Quang thành lúc nãy, nghĩ những điều Trần Linh đó, giờ phút bộ toa xe đều tràn ngập bầu khí nặng nề và tuyệt vọng... Có lẽ đúng như Trần Linh , bọn họ thể tiến thành Cực Quang.

"Các ngươi sống ?"

Trần Linh dứt khoát mở miệng.

Nghe câu , một bộ phận trong toa xe ngẩng đầu, đôi mắt trống rỗng Trần Linh, trong đó chứa đầy sự khó hiểu.

"Ngươi ... thành Cực Quang thể dung chứa chúng ?"

khàn giọng hỏi.

"Không sai, thành Cực Quang sẽ dung chứa các ngươi, bởi vì những chấp pháp quan ở địa vị cao đều lập trường lý trí và khách quan nhất."

Trần Linh chậm rãi , " các ngươi , thành Cực Quang... thuộc về những chấp pháp quan ."

Trong mắt lộ vẻ mờ mịt, bọn họ phát hiện hiểu Trần Linh đang gì.

"Trong kịch nghệ, điều cần tránh nhất chính là nhân vật khuôn mẫu hóa và đồng nhất hóa... Bởi vì với giống , sự giống thể hiện ở tư tưởng, cảm xúc của họ, và những lựa chọn khác khi đối mặt với những sự kiện khác ; Các chấp pháp quan trong thành Cực Quang thể nào đều ở trong trạng thái tuyệt đối lý trí, trong họ nhất định ủng hộ phương pháp việc m.á.u lạnh vô tình của thành Cực Quang, huống chi ngoài chấp pháp quan , trong thành còn ba triệu dân chúng, họ mới là nền tảng tạo nên tòa thành , mà cảm xúc của dân chúng là thứ dễ khơi gợi nhất.

Chúng chỉ sáu mươi ba , so với những tồn tại cường đại và ba triệu dân chúng trong thành Cực Quang, chúng chẳng khác nào những con sâu cái kiến bò từ phế tích; Cho nên điều duy nhất chúng thể , chính là để Cực Quang thành đối đầu với Cực Quang thành, chúng để trong tòa thành xuất hiện một tiếng thứ hai..."

"Trần trưởng quan, ý của ngài là... để chính bọn họ tự loạn ?"

Hứa Sùng dù cũng là thương nhân, là đầu tiên hiểu ý của Trần Linh, "... chỉ dựa mấy chúng , đáng để bọn họ như ? Thật sự sẽ lên tiếng vì chúng ?"

"Sẽ ."

Trong đầu Trần Linh hiện lên một bóng khoác áo choàng đen, "Nhất định sẽ ."

"Trần trưởng quan, ngài dạy cho chúng ... Chúng rốt cuộc nên thế nào?"

Những khác dù hẳn hiểu hết lời của Trần Linh, nhưng qua cuộc đối thoại giữa hai , bọn họ cũng thể cảm nhận rằng dường như đường sống, trong đôi mắt u ám của họ dần dần ánh lên chút hy vọng, bọn họ Trần Linh, mong chờ đưa một câu trả lời.

Trần Linh bình tĩnh đảo mắt khắp toa xe, chậm rãi bước chân, đến mặt .

Trước mặt là một phụ nữ trung niên với gương mặt bỏng lạnh, trong lòng bà ôm một đứa bé năm sáu tuổi, đứa bé bỏng nặng diện rộng, da thịt cháy đen, thở yếu ớt đến cực điểm... E rằng sống bao lâu nữa.

Dường như nhận ánh mắt của Trần Linh, đôi đồng t.ử trống rỗng của phụ nữ từ từ ngước lên, thẳng .

"Con của ngươi sắp c.h.ế.t ."

Trần Linh bình tĩnh .

Người phụ nữ câu , run lên, trong đôi mắt trống rỗng một nữa hiện lên nỗi đau khổ và tuyệt vọng.

" trong thành Cực Quang bác sĩ giỏi, chỉ cần thành tiếp nhận điều trị, nó nhất định thể sống."

Trần Linh dừng một lát, câu thứ hai.

 

 

 

 

Loading...