Ta Không Phải Hí Thần - Chương 149: Người xem cảnh cáo
Cập nhật lúc: 2025-11-23 15:43:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đùng ! đùng ! đùng!
Tiếng trống trầm đục xen lẫn trong tiếng gió tuyết gào thét, như x.é to.ạc cả đại địa và đại dương.
Giờ khắc , tất cả tảo biển Chú Văn ở cảng Lẫm Đông đều co rút trong bóng tối, giống như một con bạch tuộc kỳ dị đang thu xúc tu của . Sóng lớn cuồn cuộn tung cao mấy chục mét mặt biển, một hình dáng màu đen vô cùng to lớn bắt đầu từ trong bọt nước dần dần nhô lên.
Vì cách quá xa và sóng gió quá lớn, Trần Linh rõ hình dạng của vật đó. Hơn nữa, phần của nó lộ mặt biển dường như chỉ là một góc của tảng băng trôi, từ xa giống như một đỉnh núi khổng lồ nhô lên từ đáy biển.
Vô xúc tu màu đen vươn dài từ đáy biển, múa loạn giữa biển cả và bầu trời, giống như những tia sét vặn vẹo khuấy động bọt nước. Nếu phân biệt cẩn thận, sẽ phát hiện những "xúc tu" đó thực chất chính là đám tảo biển Chú Văn nhô từ trong bóng tối.
Trần Linh đầu con tàu đang gào thét rời xa cảng Lẫm Đông, chằm chằm con quái vật khổng lồ ở tít đằng xa, tâm thần chấn động.
Hắn thứ biển đó là gì, nhưng chỉ xét về kích thước, nó đủ sức nghiền ép tất cả tai ách mà từng thấy qua. Ngay cả con xương ưng ngũ giai khổng lồ bay lượn trong hôi giới cũng lớn bằng một phần mười cái đoạn lộ mặt biển của đối phương...
Nếu kích thước thể đại diện cho cấp bậc của tai ách, thì con quái vật biển, ít nhất cũng từ thất giai trở lên?
Chẳng trách cảng Lẫm Đông hủy diệt dễ dàng như . Có một con tai ách như thế ẩn náu ở vùng biển ven bờ Đông Lãnh, dù chỉ tùy tiện dùng vài sợi tảo biển cũng thể g.i.ế.c c.h.ế.t mấy vạn trong im lặng.
Tin tức là... con tai ách biển , hình như bọn họ chọc giận .
Khi những con sóng biển vô tảo biển xuyên thủng và đổ sụp, những bóng đen đó rợp trời kín đất, lướt qua bờ biển cảng Lẫm Đông, lao về phía đoàn tàu đang nhanh chóng rời khỏi phạm vi cảng. Tốc độ của chúng nhanh đến nỗi tạo những tiếng nổ siêu thanh trong trung, chỉ trong khoảnh khắc thu hẹp hai phần ba cách.
Cùng với sự xuất hiện của những đám tảo biển , một luồng t.ử khí xám xịt bắt đầu lan nhanh xung quanh. Bầu trời biến thành màu xám chì nặng trịch thể thấy bằng mắt thường, màu sắc thế gian đều tước đoạt. Giờ khắc , sự cân bằng vốn định giữa thế giới thực và hôi giới phá vỡ, bắt đầu tăng tốc giao thoa!
"Triệu Ất ca ca... Mắt của hỏng ."
Linh Nhi nép ở một góc phòng điều khiển, tận mắt chứng kiến màu sắc trong mắt biến mất, cô bé dùng sức dụi dụi khóe mắt, giọng mang theo chút nức nở.
"Linh Nhi, mắt của ngươi hỏng ."
Trong mắt Triệu Ất, cũng chỉ còn màu trắng xám đen đơn điệu. Hắn nghiến răng lái đoàn tàu, an ủi:
"... Là thế giới hỏng ."
Trên nóc đoàn tàu, chiếc áo khoác nhuốm màu huyết sắc cũng mất màu sắc sự giao thoa của hôi giới. Trần Linh thấy , trong lòng thoáng qua một tia nghi hoặc.
Trước đó khi ở hôi giới, màu đỏ đó rõ ràng vẫn giữ ... Tại bây giờ ?
Trần Linh đột nhiên nhớ , khi ở hôi giới, mặc chính là bộ hí bào đỏ chót tự mang theo khi khởi t.ử sinh. Còn , chỉ mặc một chiếc áo khoác m.á.u tươi nhuộm đỏ... Cho nên, thứ hôi giới giữ là màu sắc của , mà là màu sắc của bộ hí bào đỏ chót ?
Trần Linh kịp suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì mấy sợi tảo biển xé gió lao tới đến ngay mắt. Khi những đường chú văn bề mặt tảo biển sáng lên, một luồng uy áp kinh khủng ập tới!
Cùng lúc đó, một cảm giác đau nhói truyền từ bên trong cơ thể Trần Linh, lớp da thịt của cũng bắt đầu từng đường chú văn lấp lóe, dường như sắp sửa trồi !
Ngay lúc Trần Linh cảm thấy cơ thể sắp thoát khỏi sự khống chế của chính , hư vô phía đột nhiên vặn vẹo, từng đôi mắt đỏ rực trống rỗng mở !
Đó là vô ánh mắt phẫn nộ, tựa như món đồ chơi yêu thích nhất của sắp khác tranh đoạt. Lời uy h.i.ế.p và cảnh cáo vượt qua cả gian và thời gian, mang theo uy áp vô cùng to lớn giáng xuống thế giới . Những sợi tảo biển đang bay múa giữa trung lập tức đình trệ!
Còn đợi Trần Linh hồn, những đường chú văn da thịt nhanh chóng nhạt , như thể từng tồn tại. Những sợi tảo biển đột nhiên cuốn ngược về phía những con sóng cuồn cuộn, giống như những chiếc xúc tu bỏng, tốc độ rút lui thậm chí còn nhanh hơn lúc đến.
Đến khi Trần Linh đầu , lưng còn gì cả.
Hắn xảy chuyện gì, nhưng thể đoán đại khái, là nhóm "Người Xem" nhịn mà tay... , theo lý mà , bọn chúng sẽ nhúng tay chuyện sống c.h.ế.t của mới đúng, lẽ nào nguyên nhân khác?
Trần Linh tuy nghĩ , nhưng vẫn nhẹ nhàng thở phào. Dù nữa, bọn họ coi như sống sót cuộc tấn công của con tai ách kinh khủng .
Khi đoàn tàu dần biến mất ở cuối chân trời, trong những con sóng cuồn cuộn, bóng hình khổng lồ vẫn chằm chằm về hướng bọn họ rời .
Từng đoạn thì thầm khàn khàn với ngữ điệu quỷ dị truyền từ đó:
"Là vị ở Quỷ Trào Thâm Uyên..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-149-nguoi-xem-canh-cao.html.]
"Nó ở ... Quỷ Trào Thâm Uyên... đến Cấm Kỵ Chi Hải của chúng ... gì?"
"Nó đang... khiêu khích chúng ... ?"
"Đủ ... Chỉ dựa chúng ... là đối thủ của vị ... Thả ..."
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
"Công phá tòa thành cuối cùng của nhân loại... Toàn bộ phương bắc sẽ thuộc về Cấm Kỵ Chi Hải... Đừng phức tạp thêm nữa."
Tiếng thì thầm quỷ dị dần biến mất, những bọt nước cuồn cuộn, con quái vật khổng lồ từ từ chìm xuống đáy biển. Lớp băng vỡ vụn trôi nổi mặt nước biển, phản chiếu bóng của vô tảo biển.
Đoàn tàu gào thét lướt qua vùng đất đông cứng, gió mạnh cuốn theo tuyết vụn bay lượn trung.
Trần Linh từ nóc tàu lật phòng điều khiển, liền thấy Triệu Ất đang cùng bàn tay khô quắt bảng đồng hồ " mật tương tác", lúc thì nắm chặt, lúc thì khẽ buông lỏng, lúc thì nhẹ nhàng xoay chuyển, dường như thuần thục.
"Trần Linh, chúng an ?"
Triệu Ất lau mồ hôi trán, hỏi.
"Tạm thời an ."
Ánh mắt Trần Linh rơi xuống lưng Triệu Ất, đôi mắt co .
"Triệu Ất..."
"Ừm?"
"Lưng của ngươi đau ?"
Triệu Ất sững sờ một chút, lúc mới nhớ lưng vẫn còn đau nhức, lập tức nhăn mặt :
"Đau chứ, đau? Ta bây giờ đau c.h.ế.t... Ngươi mau giúp xem thử, lưng của thế nào ?"
Trần Linh lưng Triệu Ất, gì... Chỉ thấy lưng Triệu Ất, một vết roi sâu hoắm thấy cả xương gần như c.h.é.m thành hai đoạn, nhưng m.á.u tươi chảy .
Tại mép vết thương hở thịt, từng đường chú văn đen nhánh, nhỏ mịn chậm rãi ngọ nguậy, dường như đang từng bước xâm chiếm cơ thể của .
"Đây là do sợi tảo biển ban nãy để cho ngươi ?"
" , nó quất một phát ngay lưng , suýt nữa thì đau c.h.ế.t..."
Triệu Ất vặn vẹo tấm lưng, "Trần Linh, ngươi mau xử lý vết thương cho một chút, lát nữa đừng để nhiễm trùng."
Trần Linh lắc đầu, "Vết thương thích hợp, xử lý ..."
"A? Có ý gì?"
Trần Linh suy tư một lát, "Trong thành Cực Quang một vị thần y tên là Sở Mục Vân, ngươi khi thành thì tìm , để xem cho ngươi một chút."
"Vết thương của quái lạ đến thế ?"
Triệu Ất đầu xem lưng thành cái dạng gì, nhưng thấy, thử một lúc từ bỏ ý định , ngược hỏi:
"Được ... Vậy chúng bây giờ ?"
Ánh mắt Trần Linh rơi ngoài toa tàu, hai con ngươi nheo .
"Nối liền với 'Người Xem' của chúng ... Sau đó, thành."