Ta Không Phải Hí Thần - Chương 145: Màu diên

Cập nhật lúc: 2025-11-23 15:42:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đối với câu trả lời của Hàn Mông, Cô Uyên dường như cũng cảm thấy bất ngờ.

Hắn đặt một ly cà phê mặt Hàn Mông, đôi mắt những cánh diều màu diên bay lượn đầy trời, chậm rãi mở miệng:

"Diều ở thành Cực Quang luôn là loại bán chạy nhất trong chín đại giới vực, ngươi tại ?"

Không đợi Hàn Mông mở miệng, liền lẩm bẩm tiếp, "Giới vực Cực Quang quá lạnh lẽo, nơi đây một năm hơn nửa thời gian chìm trong mùa đông giá rét, tuổi thơ của bọn trẻ về cơ bản đều trôi qua trong nhà... Chỉ khi mùa hè đến, trong một tháng ngắn ngủi đó, chúng mới cơ hội khỏi phòng nô đùa thỏa thích, đó là thời gian vui vẻ nhất trong một năm của chúng.

Bởi vì niềm vui dễ gì , cho nên các bậc cha đều sẽ cố gắng hết sức đáp ứng nhu cầu của con trẻ. Trong tháng đó, mỗi ngày thành Cực Quang đều sẽ hàng vạn cánh diều bay lên trung, chúng mang theo sự mong đợi và hy vọng tròn một năm của lũ trẻ.

Khi mùa hè qua , cha sẽ treo những con diều ở nơi dễ thấy nhất trong phòng của con cái, như bọn trẻ sẽ rằng...

Cho dù mùa đông giá rét khắc nghiệt đến , mùa hè cũng sẽ tới."

"Ngươi gì?"

"Không một ai từ bỏ bảy đại khu, nhưng chúng còn lựa chọn nào khác."

Cô Uyên bình tĩnh , "Hãy thành phố xem, nó là tương lai và hy vọng của giới vực Cực Quang, chỉ cần nó vẫn còn, mùa đông giá rét cuối cùng sẽ qua ... Có lẽ một ngày nào đó, chúng còn thể tái thiết bảy đại khu."

Hàn Mông khàn giọng đáp, " bọn trẻ ở bảy đại khu thậm chí còn từng thấy diều... Điều công bằng."

Cô Uyên sững .

Hắn im lặng hồi lâu mới lên tiếng nữa:

"Việc tổng hợp và tận dụng tài nguyên ở mức độ lớn nhất là quyết sách mà thành Cực Quang đưa nhằm nhanh chóng thúc đẩy sự phát triển của bản ... Quyết sách đúng đắn , tư cách bình phẩm, nhưng lập trường của thể nhân loại, những gì chúng đang còn nghi ngờ gì nữa là chính xác."

"Việc các ngươi đúng đắn thì liên quan gì đến ?"

Hàn Mông , "Dân chúng của và thuộc hạ của đều đang đợi trở về... Ta thời gian ở đây ngươi giảng giải đại đạo lý!"

"Đã qua lâu như , ba khu sớm hủy diệt, cho dù ngươi về bây giờ, cũng chỉ đối mặt với tai ách vô tận mà thôi."

Thân thể Hàn Mông khẽ run lên.

"Ngoại trừ thành Cực Quang, cực quang ở những nơi khác trong giới vực sớm biến mất, chẳng qua là sương mù dày đặc che khuất nên nhất thời mà thôi...

Trong vòng một giờ khi cực quang biến mất, sẽ ít nhất một ngàn điểm tụ hình thành; trong vòng ba giờ, các điểm tụ sẽ đủ sức gây tai ách từ cấp ba trở lên; mười giờ, bảy đại khu về lý thuyết sẽ hủy diệt ; trong vòng hai mươi tiếng, Hôi Giới sẽ bao trùm từng tấc đất bên ngoài thành, một ai sống sót."

Cô Uyên liếc đồng hồ, kim đồng hồ màu bạc đang lặng lẽ di chuyển mặt đồng hồ hình trăng , "Mà bây giờ, cách lúc cực quang biến mất, mười lăm tiếng ."

"Ngươi bây giờ rời khỏi thành Cực Quang thì cứu ai? Ngươi những thể cứu vãn ba khu, mà còn bỏ mạng vô ích ở đó... Hàn Mông, ngươi là thông minh, hẳn nên thế nào."

Hai tay đặt đầu gối của Hàn Mông bất giác nắm chặt, gân xanh nổi cuồn cuộn. Hắn những cánh diều màu diên bay lượn, giãy giụa trong sự trừng phạt của im lặng, như một pho tượng đá.

Trên mặt đất đông cứng băng hàn, mấy bóng men theo đường ray, chậm rãi bước về phía .

"Cha... con đói."

Cậu bé ngẩng đầu, gió tuyết nhuộm trắng hàng mi, đôi mắt ngập tràn vẻ tủi và cầu khẩn.

Hứa lão bản thấy cảnh , tim gan như thắt , đầu hỏi lão bà của :

"Mình còn gì ăn ?"

"Làm gì còn nữa, ông cứ vội vội vàng vàng lôi cả nhà chúng chạy , đến đồ đạc còn chẳng kịp thu dọn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-145-mau-dien.html.]

Người phụ nữ thở dài, "Nếu lúc cửa tiện tay vơ lấy hai bộ quần áo, thì giờ lẽ c.h.ế.t cóng ..."

Mấy tiếng , Hứa lão bản cũng chuyện ở hai khu và bốn khu, cảm thấy tình hình , lập tức dẫn theo nhà bỏ chạy, chuẩn xuyên đêm đến thành Cực Quang tìm nơi nương tựa.

Hắn thành Cực Quang chắc chịu tiếp nhận bọn họ, nhưng lỡ như thì ? Giờ đây, ngoài thành Cực Quang , họ chẳng còn nơi nào để .

Bọn họ , đường cũng tin tức gì về việc đội chấp pháp đến nhà ga, nên đành chọn cách bộ. Mà thời gian đó, chọn chạy trốn đến thành Cực Quang cũng ít, chỉ riêng con đường Hàn Sương nhiều gia đình. Tốc độ của họ gần như tương đương , từng tốp năm tốp ba men theo đường ray tiến về phía , đến giờ cũng chỉ mới đầy một phần năm quãng đường.

Hứa lão bản thấy , im lặng một lúc, cuối cùng vẫn c.ắ.n răng rảo bước nhanh, chạy tới chỗ mấy bóng phía họ.

"Lý lão bản, Lý lão bản! Chỗ ông còn gì ăn ? Có thể... thể chia cho một ít ?"

Lý lão bản dẫu cũng là chủ tiệm bánh ngọt, trong nhà vốn bao giờ thiếu đồ ăn, trong tình cảnh , lẽ cũng chỉ là còn đồ dự trữ.

Mà Lý lão bản cũng đang đưa cả nhà lánh nạn, vốn định từ chối, nhưng thấy đứa trẻ phía đường còn vững, vẫn móc từ trong bọc một hộp bánh ngọt đưa cho Hứa lão bản, "Cầm lấy , còn xa mới tới thành Cực Quang... Bảo thằng bé ăn dè sẻn chút."

Hứa lão bản mừng rỡ khôn xiết, vội vàng gật đầu cảm ơn.

Đứa bé nhận lấy chiếc bánh ngọt, c.ắ.n một miếng vơi quá nửa. Chưa kịp ăn miếng thứ hai, Hứa lão bản giật lấy cất , "Ngoan, còn để lát nữa ăn."

Đứa bé cũng ngoan ngoãn, đòi ăn tiếp nữa mà nhỏ giọng hỏi:

"Ba ơi... chừng nào mới tới thành Cực Quang ba?"

"Còn lâu lắm."

Hứa lão bản thở dài, "Nếu tàu hỏa, thì chỉ vài tiếng là tới nơi ..."

"Dù tàu thì chắc chắn cũng nhiều chen chúc, chúng chắc chen lên ."

Lý lão bản phía đột nhiên lên tiếng.

"Cũng ..."

"Khoan , cảm giác của sai ? Sao thấy đường ray đang rung lên ?"

Ngay lúc mấy đang chuyện, một âm thanh tựa tiếng sấm rền trầm thấp từ phía vọng tới.

Hứa lão bản ngẩn một lúc lâu, như nghĩ điều gì đó, "Tàu hỏa? Là tàu hỏa ư?!"

bóng đang tiến bước dọc đường ray đồng loạt dừng . Họ kinh hãi về phía , chỉ thấy hai luồng sáng chói mắt xé tan màn sương, và giữa khung cảnh mờ ảo đó, một con mãnh thú sắt thép khổng lồ đang gầm rú lao tới!

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

" là tàu hỏa thật!"

Người phụ nữ hai mắt sáng rỡ, nàng ngay đường ray điên cuồng vẫy tay, "Cứu chúng với!"

"Là tàu thành Cực Quang!"

"Không đúng... chiếc tàu , chỉ một đầu máy??"

Uỳnh!

Còn đợi đám kịp phản ứng, chiếc đầu tàu trơ trọi đó gầm rít lướt qua bên cạnh họ, cuốn theo cơn gió lốc thổi tung vạt áo. Họ ngơ ngác sững tại chỗ.

 

 

 

 

Loading...