Ta Không Phải Hí Thần - Chương 144: Thả ta trở về
Cập nhật lúc: 2025-11-23 15:42:55
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thân phận của Trần Linh bại lộ, việc theo đường tắt thông thường để tiến Cực Quang thành là thể.
Đương nhiên dù , chỉ bằng kỹ năng vô tướng , Trần Linh tiến Cực Quang thành cũng là việc khó gì. Ví như g.i.ế.c Tịch Nhân Kiệt thế phận của để thành, hoặc tùy tiện tìm một chấp pháp trong danh sách để đ.á.n.h tráo, đều thể thần quỷ trộn . đây là điều Trần Linh .
Dưới sự chứng kiến của ít nhất một trăm , thành một rút lui rung động lòng .
Trần Linh thăng lên tam giai, nhất định thành màn diễn xuất , và hiện tại, sân khấu nhất để thực hiện màn diễn xuất chính là Cực Quang thành.
Ngay khoảnh khắc giọng của Trần Linh dứt, một hàng chữ hiện phù giữa nền tuyết bay : Giá trị mong đợi của xem Cộng 5.
Tịch Nhân Kiệt kinh ngạc , hoài nghi Trần Linh điên , rõ ràng Cực Quang thành g.i.ế.c , mà còn mò đến Cực Quang thành?
Bất quá cũng khuyên can, dù lập trường hai bên khác biệt, mà của Hoàng Hôn xã vốn dĩ đều là một lũ điên, những chuyện mà thường tài nào hiểu nổi, dường như cũng hợp lý...
Tịch Nhân Kiệt Trần Linh chằm chằm, tập tễnh bước dọc theo đường ray rời , chỉ một lát biến mất trong sương mù.
"Đi thôi."
Trần Linh chậm rãi mở miệng.
"Đi ?"
"Lên xe."
Triệu Ất bên cạnh Trần Linh, con tàu toa xe chặt mất một nửa, khó hiểu hỏi:
"Con tàu thành thế ... còn chạy nữa ?"
"Chỉ là toa giữa c.h.é.m đứt thôi, đầu tàu vẫn hoạt động , chạy một đoạn nữa thành vấn đề."
Trần Linh lên đầu tàu, ánh mắt đảo qua bộ buồng lái, bắt đầu nghiên cứu xem thứ khởi động thế nào. Triệu Ất đang định đuổi theo, liền thấy tiếng sột soạt phát từ toa tàu gãy phía đầu tàu.
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Triệu Ất nhíu mày, về phía phần toa tàu gãy, nhưng xuyên qua cửa sổ cũng thấy bóng dáng ai cả.
Tất cả chấp pháp đều c.h.ế.t mới ... Chẳng lẽ là chuột?
Trong lòng Triệu Ất dấy lên một nỗi nghi hoặc, một chút do dự, vẫn tiến về phía toa tàu.
Hắn men theo phần toa tàu đổ nát gãy ở giữa, thận trọng tiến lên, một tay cầm thanh đoản đao, cảnh giác quan sát ngóc ngách trong toa... Ngay khi tiến đến cuối toa, một bóng dáng nhỏ nhắn co ro trong góc khuất lọt mắt .
"Ai?!"
Triệu Ất theo bản năng lùi nửa bước, chĩa đoản đao về phía bóng đó. Đến khi rõ đó là một bé gái chừng năm sáu tuổi, sững tại chỗ.
Cô bé lẽ quá sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, co rúm . Nàng hai tay ôm đầu, dám ngẩng lên Triệu Ất, chỉ hận thể giấu cả một khe hở nào đó tàu.
"Một bé gái?"
Triệu Ất khó hiểu lên tiếng, "Sao ở đây..."
"Chắc là lẻn lên tàu khi nó khởi hành."
Một giọng vang lên từ phía Triệu Ất, dọa giật nảy . Lúc mới phát hiện Trần Linh chẳng từ lúc nào lưng , đôi mắt híp bé gái trong góc.
"Ngươi đầu tàu ?"
"Ngươi thấy tiếng động ở đó, thì tự nhiên cũng thấy."
Triệu Ất sự mỉa mai trong giọng Trần Linh, tức đến nghiến răng nhưng thể phản bác, đành hậm hực hừ một tiếng.
"Đưa con bé lên , cần thêm khán giả."
"Cần thêm cái gì?"
Triệu Ất rõ lắm.
Trần Linh lắc đầu, gì thêm, về phía đầu tàu.
Thấy , Triệu Ất đành cất đoản đao, chìa tay về phía bé gái, cố gắng dịu giọng :
"Đi theo , chúng như bọn , chúng sẽ đưa ngươi Cực Quang thành."
Bé gái rụt rè hé mắt, thấy Triệu Ất là một thiếu niên trạc tuổi , vẻ sợ hãi trong mắt vơi một chút... Người trai hàng xóm của nàng cũng tầm tuổi .
"Ta... chân run quá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-144-tha-ta-tro-ve.html.]
Bé gái cúi đầu, giọng lí nhí như muỗi kêu.
Thấy thế, Triệu Ất dứt khoát cõng cô bé lên, băng qua toa tàu vỡ nát để tiến về phía đầu tàu.
Thân thể bé gái nhẹ, dù Triệu Ất đang thương cũng thể cõng một cách dễ dàng. Khi đến buồng lái ở đầu tàu, Trần Linh tiện tay vung lên, cần điều khiển tức thì thế cây gậy gỗ trở về vị trí cũ, đó dùng sức kéo mạnh một cái.
Ùng!
Lò bùng cháy, tiếng nước rít lên một nữa vang vọng.
Trần Linh sớm tách rời phần đầu tàu với các toa phía . Khi cần truyền động kéo, đầu tàu men theo đường ray lao thẳng về phía .
Triệu Ất đặt bé gái lên chiếc ghế trong buồng lái, còn thì cửa ngoài. Đường ray kéo dài đến tận cùng màn sương dày đặc, giữa cơn gió tuyết, sẽ dẫn về .
"Trần Linh, cứ thế liệu thật sự đến Cực Quang thành ?"
Trong lòng Triệu Ất thấp thỏm yên.
"Ai chúng đến Cực Quang thành?"
"Hả?"
Triệu Ất ngẩn .
"Chuyến tàu trạm cuối là một trạm dừng tạm thời bên ngoài Cực Quang thành... Không giấy thông hành, chúng vẫn cổng thành."
Trần Linh chậm rãi , "Thứ , là một phương tiện thể thẳng Cực Quang thành."
"Phương tiện thẳng Cực Quang thành ư?"
Triệu Ất gãi đầu, "Là ? Rốt cuộc chúng đang đây?"
Trần Linh ngừng một chút, chậm rãi thốt ba chữ:
"Lẫm Đông Cảng."
Cực Quang thành.
Quảng trường Bồ Câu Trắng.
Ánh nắng ấm áp dịu dàng chiếu xuống t.h.ả.m cỏ, tựa như dát lên một lớp vàng nhạt. Giữa hồ nước lát gạch đá trắng tinh, một đài phun nước nguy nga tráng lệ bao bọc bởi nước mờ ảo, khúc xạ thành những dải cầu vồng.
Và ngay phía đài phun nước , một bóng khoác áo choàng đen đang lặng lẽ ghế gỗ, bất động như một pho tượng.
Một tốp trẻ con chừng năm sáu tuổi đang nô đùa bãi cỏ lăn qua lăn . Khi thấy bóng ghế, chúng thoáng chút nghi hoặc, xì xào bàn tán với một hồi lon ton chạy .
"Anh chấp pháp quan ơi, mệt ạ?"
" đó, đây cả buổi sáng ... Ra chơi với tụi em !"
"Anh thấy con diều màu tím đang bay cao nhất ở đằng ? Đó là ba mua cho em đó, nè?"
"Các bạn ơi kìa, giống hệt một bức tượng, động đậy chút nào luôn!"
Bọn trẻ xúm bên cạnh bóng nọ, đùa xô đẩy vài cái. Khi phát hiện thực sự giống như một bức tượng điêu khắc, chúng liền tỏ thích thú, lôi từ trong túi đủ loại bút màu, định bụng vẽ bậy lên mặt .
lúc , một lão nhân cũng khoác áo choàng đen, tay cầm hai ly cà phê, từ xa bước tới. Lão nhân xoa đầu mấy đứa trẻ, những nếp nhăn gương mặt giãn thành một nụ hiền hậu, "Các cháu ơi, mệt , để nghỉ ngơi một lát nhé."
Bọn trẻ thấy lão nhân, tuy chút thắc mắc nhưng vẫn đùa giải tán ngay.
Lão nhân xuống chiếc ghế, chậm rãi cất lời:
"Sao , suy nghĩ thông suốt ?"
Bên cạnh, bóng tựa pho tượng vẫn cúi gằm đầu, hai tay đặt gối. Vô bóng đen như gông cùm khóa chặt tại chỗ, giống như một phạm nhân đang giam giữ trong phòng tra khảo... Giờ khắc , đôi mắt vằn lên những tia máu.
Hàn Mông khó nhọc hé mở đôi môi khô nứt, gằn giọng trầm thấp và khản đặc:
"Thả ... trở về!"