Ta Không Phải Hí Thần - Chương 137: Không xứng
Cập nhật lúc: 2025-11-23 15:42:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đáng c.h.ế.t!"
Tả Đồng liếc mắt thấy đám sân ga đang dần lui , gần như phát điên.
Cùng lúc đó, sắc mặt Triệu thúc tái nhợt thấy rõ, liếc thấy một bóng trẻ tuổi đám đông xô đẩy về phía xa, gương mặt mệt mỏi cuối cùng cũng hiện một nụ thanh thản...
Hai tay của vô lực buông Tả Đồng , ngửa mặt ngã xuống đất.
Mười ba vết thương đỏ m.á.u trải rộng , m.á.u tươi róc rách gần như biến thành một máu, chút sức lực cuối cùng trong cơ thể già nua đều cạn kiệt.
Tả Đồng thở hồng hộc, tay cầm đao, nhổ một bãi nước bọt xuống đất tiếp tục chen về phía .
Thi thể Triệu thúc mặt đất, đám qua giẫm đạp. Hắn từng bàn chân lướt qua đầu , bầu trời ai chú ý , đầy trời tinh tú im lặng lấp lánh. Trong hoảng hốt, chúng phảng phất biến thành khuôn mặt Triệu Ất.
"Tiểu t.ử thối..."
Hai mắt Triệu thúc kìm mà nhắm , cuối cùng ngừng thở.
Một bóng khom lưng, bò sát đất như chó, luồn lách qua vô chân , cuối cùng phá tan đám đông, đến bên cạnh Triệu thúc, ôm chặt lấy ông lòng!
"Cha... Lão cha!"
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Triệu Ất thấy những bàn chân giẫm lên Triệu thúc, đôi mắt đỏ ngầu, mắt nổ đom đóm.
Hắn ôm lấy thể Triệu thúc, giống như một con sư t.ử phẫn nộ tột cùng, tiếng gầm khàn khàn phảng phất như g.i.ế.c !
"Đừng giẫm lên cha !"
"Các ngươi nó đừng giẫm lên cha ! Cút!"
Đám đông vì tiếng gầm thét của mà dừng , Triệu Ất chỉ thể dùng lưng bảo vệ bóng trong lòng, mặc cho những bàn chân vấp qua cơ thể quấn đầy băng vải của , m.á.u một nữa chảy ...
Dưới làn đạn b.ắ.n phá, vô t.h.i t.h.ể chồng chất nhà ga, ngọn lửa hừng hực điên cuồng lan xung quanh, cản bước chân của những dân kẻ ngã xuống, kẻ tiến lên.
Một bóng mặc bộ chế phục đỏ thẫm loạng choạng lao từ trong lửa, vội vàng dập tắt lửa quần áo, đồng thời gấp gáp :
"Đừng nổ súng! Là !"
Nhìn thấy đến là Tả Đồng, những chấp pháp theo vô thức định bóp cò liền dừng động tác, cau mày :
"Ngươi mới đến?"
"Ta... Ai."
Sắc mặt Tả Đồng chút khó coi, vội ném bọc đồ toa xe, cầm đao về phía những dân ngọn lửa, "Còn ai tới ?"
"Chỉ còn Đàm Minh và tịch trưởng quan, bọn họ cũng sắp đến ."
"Con tai ách hình như đang hướng về phía ... Mau kéo van !"
" phía đường ray cũng cản trở!"
"Đừng để ý tới bọn họ! Cứ lái thẳng qua!"
Một chấp pháp nhanh chóng xông phòng điều khiển, kéo từng cái van và trục , kim đồng hồ bảng điều khiển nhanh chóng chuyển động, tiếng nước gầm rú vang lên từ đầu tàu.
Ầm !
Theo thanh truyền động bắt đầu vận hành, đoàn tàu chậm rãi khởi động trong tiếng loảng xoảng.
Những dân xông đến đường ray thấy , ai nấy đều thừa cơ trèo lên xe, những chấp pháp thò nửa ngoài cửa xe lượt b.ắ.n c.h.ế.t. Cũng cố dùng thể ngăn cản tàu hỏa, nhưng khi đầu tàu cán qua, tất cả đều ngoài dự đoán nghiền thành thịt nát.
Chuyến tàu cứ thế hung bạo lái khỏi sân ga, thoát khỏi m.á.u và lửa, kiên định chạy dọc theo đường ray hướng về thành Cực Quang!
Thấy cảnh , đông đảo chấp pháp xe cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm...
Bọn họ trốn thoát .
"Thấy ! Là tịch trưởng quan bọn họ!"
Người chấp pháp vẫn ở đuôi xe thấy hai bóng đang chạy tới từ xa, lập tức lên tiếng.
Một chiếc áo khoác màu đen xuyên qua biển lửa, thấy t.h.i t.h.ể đầy đất cùng vỏ đạn, sự tức giận từng hiện lên trong mắt.
"Sao... Tại thể như ?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-137-khong-xung.html.]
Đàm Minh ngơ ngác sân ga hỗn loạn chịu nổi, sắc mặt trắng bệch.
"Là tịch trưởng quan..."
"Tịch trưởng quan! Ngài cũng bỏ rơi bọn ?!"
"Cầu xin ngài tịch trưởng quan... Ta còn c.h.ế.t ! Trên tàu vẫn còn chỗ... Có thể mang theo ?"
"Nếu , mang con gái theo ? Nó mới hai tuổi rưỡi... Nó sẽ chiếm chỗ !"
"Phản đồ! Các ngươi, chấp pháp cùng chấp pháp quan đều là phản đồ! Hàn Mông ở ?! Hắn vì tới cứu chúng ?!"
Tiếng kêu gọi của quần chúng vang lên lưng, hai nắm đ.ấ.m của Tịch Nhân Kiệt càng siết càng chặt, đưa bất kỳ câu trả lời nào, cũng đầu , mà một đuổi theo dọc đường ray.
Đàm Minh lúc nửa chữ cũng dám nhiều, thể thấy tiếng thở dốc nặng nề của Tịch Nhân Kiệt bên cạnh... Hắn , Kiệt ca thật sự tức giận .
Hắn c.ắ.n răng, vẫn kiên trì theo Tịch Nhân Kiệt, đuổi theo đoàn tàu.
Khi đoàn tàu xa, đông đảo dân nhảy xuống sân ga, cũng men theo đường ray bám sát phía ... Bọn họ tuy thể lên tàu, nhưng chỉ cần dọc theo đường ray, vẫn thể đến thành Cực Quang, đó là hy vọng cuối cùng của họ.
Vô bóng chạy trong bóng tối mờ mịt, nhà ga vốn ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên vắng vẻ, chỉ còn t.h.i t.h.ể đầy đất và ngọn lửa im lặng thiêu đốt.
Trên mặt đất nhuốm đầy m.á.u tươi, một bóng quấn băng vải ôm một lão nhân đẫm máu, bất động như một pho tượng.
Không qua bao lâu, một bóng cũng khoác áo đen từ từ bước , xuyên qua đống t.h.i t.h.ể và vỏ đạn mặt đất, đến mặt Triệu Ất.
Triệu Ất ánh mắt trống rỗng ngẩng đầu, thấy một khuôn mặt quen thuộc, đang bọn họ với vẻ phức tạp.
"Xem , đến chậm ."
Nghe câu , thể Triệu Ất khẽ run lên, ôm chặt t.h.i t.h.ể trong lòng, khàn khàn lên tiếng:
"Là ngươi... Ngươi cũng là chấp pháp quan, vì cùng bọn họ?"
"Rất may, cũng là bỏ ."
Trần Linh thành thật trả lời.
"Ngươi cùng một phe với bọn họ?"
"Không ."
Trần Linh giải thích nhiều, chỉ đơn giản trả lời hai chữ. Triệu Ất cứ thế , cặp mắt đầy tơ máu, đang suy nghĩ gì.
"Tin , tùy ngươi."
Trần Linh bình tĩnh , " nếu ngươi còn coi như hiếu thuận, thì bây giờ nên theo ."
"Đi... Đi ?"
"Thành Cực Quang."
Triệu Ất khẽ giật , t.h.i t.h.ể lạnh lẽo trong lòng, trong mắt chỉ còn nỗi bi ai sâu đậm, "Ta..."
"Ta hứa với Triệu thúc sẽ chăm sóc ngươi, tuy bây giờ khu Ba còn nữa, nhưng ít nhất đảm bảo tính mạng của ngươi."
Trần Linh chậm rãi , "Ngươi cũng thể từ chối, ở đây canh giữ cha ngươi cùng c.h.ế.t... ngươi hẳn , điều cha ngươi thực sự hy vọng là gì."
Con ngươi Triệu Ất co .
Trong đầu , khuôn mặt Triệu thúc phảng phất hiện về sống động, trong thoáng chốc thấy ông chống gậy ở cổng quán ăn sáng chờ về nhà, thấy ông vì sắp xếp cho một công việc định mà suýt chút nữa quỳ xuống, thấy ông cầm chổi đ.á.n.h c.h.ử.i nhà máy lãnh lương, thấy đôi mắt đỏ hoe của ông khi run rẩy băng bó vết thương cho ... Triệu Ất đương nhiên lão cha hy vọng điều gì... Đó chính là sống.
"Ta..."
Triệu Ất khàn giọng , "Bọn chấp pháp ... Ta thành Cực Quang."
"Người chấp pháp?"
Trần Linh lạnh lùng một tiếng, ánh mắt rơi con tàu nước đang từ từ xa, giọng điệu bình thản phảng phất đến từ U Minh, "Có một vài thứ cặn bã... xứng sống sót tiến thành Cực Quang."