Ta Không Phải Hí Thần - Chương 136: Trong trầm mặc

Cập nhật lúc: 2025-11-23 15:42:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

"Đoàn tàu! Chuyến tàu chạy đến thành Cực Quang!"

"Bọn chúng sớm tình hình của khu hai và khu bốn! Bọn chúng khu ba cứu nổi, cho nên định tự lén lút trốn chạy đến thành Cực Quang!"

"Tại thể như ... Tại thể như ?! Thành Cực Quang từ bỏ chúng ư?!"

"Vì ở đây chỉ một chiếc xe?!"

"Ngươi vẫn hiểu ? Ngay từ đầu, đám chấp pháp mang theo chúng ! Chúng là vật hy sinh vứt bỏ!"

"Ta c.h.ế.t, thật sự c.h.ế.t... Ta lên xe! Ta lên xe!"

"Đừng đẩy nữa, sắp thở nổi ..."

Đám chen chúc xung quanh nhà ga, tiếng kinh hô, c.h.ử.i rủa, cầu cứu vang lên liên tiếp, cảnh tượng hỗn loạn.

Phanh !

Một tiếng s.ú.n.g vang lên, x.é to.ạc bầu trời đêm.

"Kẻ nào còn dám tiến lên một bước, Lão t.ử sẽ g.i.ế.c kẻ đó!"

Một chấp pháp vác theo một bọc đồ lớn, dùng họng s.ú.n.g chỉ lên trời, hung tợn .

Lúc , nhóm chấp pháp sân ga choáng váng, bọn họ ngờ sự việc diễn biến thành thế ... Chỉ thể dựa s.ú.n.g trong tay ngừng uy h.i.ế.p đám đông phía , nhưng sự chen lấn của đám phía , bọn họ vẫn ngừng đẩy lùi về phía .

"Tĩnh ca, bây giờ?"

Một chấp pháp ngừng lùi , tay cầm s.ú.n.g cũng bắt đầu run rẩy, "Cứ tiếp tục thế , bọn họ thật sự sẽ xông lên xe mất."

Người chấp pháp gọi là Tĩnh ca, hai mắt hằn đầy tơ máu, những dân đang chen chúc tới, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng!

"Nổ súng!"

"Chúng chấp pháp, thật sự nổ s.ú.n.g g.i.ế.c dân thường ??"

"Kể cả chúng nổ súng, ngươi nghĩ bọn họ thể sống sót ?!"

Tĩnh ca gầm lên, "Hôi giới giao hội, tai ách giáng lâm, bọn họ sớm muộn gì cũng c.h.ế.t! nếu bọn họ cản đường sống của chúng , thì để bọn họ c.h.ế.t sớm hơn một chút!"

Rống !

Một tiếng gầm như sấm sét từ con đường cách đó xa truyền đến, ngay đó là một tràng tiếng kêu t.h.ả.m thiết kinh hoàng, len lỏi trong sương mù, mơ hồ thể thấy một bóng đen khổng lồ lờ mờ, đang lao vun vút trong quảng trường.

"Con tai ách ở khu bốn xông đến khu ba !"

"Nó ở ngay gần đây! Nhanh! Mau lên xe!"

"Ta c.h.ế.t... Ta đến thành Cực Quang! Ta đến thành Cực Quang!"

Nỗi sợ hãi tai ách giáng lâm thổi bùng sự điên cuồng của dân, bọn họ như ong vỡ tổ lao về phía sân ga, cùng lúc đó, đồng t.ử của Tĩnh ca và những khác sân ga đột nhiên co rút !

Phanh !

Lại một tiếng s.ú.n.g nữa vang lên, nhưng , còn là b.ắ.n chỉ thiên nữa.

Một lão bà xông lên phía nhất, giữa hai hàng lông mày nổ tung, ngã gục xuống đất, nhanh đó, càng nhiều hơn bước qua t.h.i t.h.ể của bà xông về phía , ngay đó, tiếng s.ú.n.g dày đặc đồng loạt vang lên.

Thuốc s.ú.n.g văng tung tóe, đạn bay rít gào, Dưới làn đạn của hơn hai mươi họng súng, vô dân ngã rạp xuống đất như cành cây chặt, m.á.u tươi đỏ thẫm tựa như tấm t.h.ả.m đỏ di động, trải dài những bậc thang lạnh lẽo của sự tuyệt vọng.

Đạn b.ắ.n nát những chiếc đèn dầu chiếu sáng trong tay , lửa văng tung tóe mặt đất, lan nhanh theo vết dầu hỏa loang lổ, tiếng kêu gào t.h.ả.m thiết vang lên từ trong biển lửa, bén hết đến khác.

Đây là một cuộc tàn sát đơn phương, màn đêm u ám, chính nghĩa còn là chính nghĩa, m.á.u và lửa thế trách nhiệm và sự che chở, trở thành giai điệu duy nhất của tuyệt vọng.

"Cha! Cha nắm c.h.ặ.t t.a.y con!"

Triệu Ất và Triệu thúc kẹt cứng giữa đám đông, điên cuồng cố gắng chen lấn ngoài, rời khỏi mảnh đất thị phi .

Kể từ khi thấy nơi đám đông vây kín, Triệu Ất và Triệu thúc từ bỏ ý định lên xe, nhưng kịp để họ , đám đông nghịt phía xô đẩy họ về phía .

Trong dòng chen chúc như thủy triều , Triệu Ất liều mạng cố gắng thoát , nhưng dù cố gắng thế nào, vẫn ngày càng nhiều xuất hiện mặt , đẩy tiếp tục tiến về phía .

Sự điên cuồng của bọn họ, nỗi sợ hãi của bọn họ, sự tuyệt vọng của bọn họ, cùng những cánh tay giơ cao vùng vẫy , tựa như những oan hồn đang hoảng sợ tranh giành sự sống trong chảo dầu Địa Ngục... Mà điều duy nhất Triệu Ất thể , chính là nắm c.h.ặ.t t.a.y cha , sắp c.h.ế.t đến nơi cũng buông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-136-trong-tram-mac.html.]

Sự quật cường và bất khuất của Triệu Ất lúc thể hiện đến cực điểm, giữa dòng vô tận hề tuyệt vọng, mà dùng sức đẩy đám đông xung quanh, gương mặt dữ tợn.

Và cùng lúc đó, còn một bóng khác, đang ngược dòng , điên cuồng chen lấn về phía sân ga.

"Tránh ... Tất cả tránh cho Lão tử!"

Tả Đồng một tay che lấy bọc đồ, một tay nắm chặt súng, gào thét giận dữ giữa đám đông:

"Ta suất! Ta thể thành Cực Quang! Kẻ nào cản đường ! Ta g.i.ế.c kẻ đó!"

Dứt lời, trực tiếp nhắm gáy mặt, bóp cò, theo một tiếng s.ú.n.g vang, đầu nổ tung thành một đám sương máu, ngã gục giữa đám đông.

Tiếng s.ú.n.g giữa đám đông khiến những dân xung quanh hoảng sợ, nhưng họ tránh cũng tránh , vẫn ngừng chen lấn về phía , Tả Đồng kẹt ở giữa, mấy chấp pháp lượt xông lên xe, mắt lập tức đỏ ngầu!

Không... Hắn đáng bỏ ! Hắn thể bỏ !

"C.h.ế.t! Tất cả c.h.ế.t hết cho !"

Phanh phanh phanh !

Tả Đồng nổ s.ú.n.g loạn xạ đám đông phía , ngày càng nhiều ngã xuống, nhưng cho đến khi b.ắ.n hết băng đạn, hình cũng tiến lên bao nhiêu, nghiến răng, rút con d.a.o găm bên hông , bắt đầu c.h.é.m g.i.ế.c mở đường về phía !

Hắn dần dần c.h.é.m một con đường m.á.u giữa đám đông, chật vật chen lấn về phía , ngay phía , là một thanh niên đang ngừng đẩy đám đông để ngược dòng tiến lên.

Tả Đồng rút con d.a.o từ trong cơ thể phía , lưỡi d.a.o đỏ rực một màu máu, Triệu Ất đối mặt với cảnh , đồng t.ử đột nhiên co !

Hắn tránh né tên điên , nhưng kịp nữa , Tả Đồng g.i.ế.c đến đỏ mắt, một bước tiến lên, lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng về phía Triệu Ất!

lúc , một bóng từ bên cạnh chen , chút do dự chủ động lao về phía lưỡi d.a.o của Tả Đồng!

Phốc ! "Cha!"

Triệu Ất thấy bóng tóc điểm bạc , hai mắt trợn tròn!

Chỉ thấy Triệu thúc dang rộng hai tay, đôi tay mấy chục năm bữa sáng, đôi tay từng chống đỡ cả cuộc đời Triệu Ất, vẫn mạnh mẽ rắn rỏi, như gang thép ôm chặt lấy Tả Đồng giữa đám đông, mặc cho lưỡi d.a.o sắc lạnh đ.â.m ngập cơ thể.

Con d.a.o trong tay Tả Đồng đ.â.m ngập bên hông Triệu thúc, m.á.u tươi đỏ thẫm trong khoảnh khắc nhuộm đỏ áo của ông, nhưng Triệu thúc vẫn ý định buông tay, giữa đám đang cuộn trào, giống như một cây đinh, sừng sững bất động.

Bởi vì lưng ông, chính là Triệu Ất.

Tả Đồng đ.â.m xong một nhát, cố gắng thoát khỏi Triệu thúc để tiếp tục tiến lên, nhưng phát hiện vẫn thể nhúc nhích chút nào, lão già mắt ôm lấy , chỉ sắp đuổi kịp chuyến tàu đến thành Cực Quang...

"Lão già! Ngươi c.h.ế.t !"

Tả Đồng nghiến răng gầm lên giận dữ, đột ngột rút con d.a.o găm , một nhát nữa đ.â.m Triệu thúc!

Giữa đám đông hỗn loạn, ồn ào, Triệu thúc ôm chặt lấy , giống như một pho tượng trầm mặc, chỉ mỗi lưỡi d.a.o đ.â.m rút , mới phát một tiếng rên rỉ khẽ khàng thể nhận .

Hai mắt Triệu Ất trong nháy mắt đỏ ngầu, gào thét giận dữ xông lên, Triệu thúc trở tay đẩy về phía đám đông, dòng chen chúc kéo và Triệu thúc ngày một xa, bàn tay giơ cao níu lấy hình cao lớn, trầm mặc , nhưng chỉ bắt một hư vô...

"Để chúng lên xe! Ta c.h.ế.t! Ta c.h.ế.t mà!"

"Ta đến thành Cực Quang! Ta đáng c.h.ế.t ở đây!"

"Chỗ xe là của ! Các ngươi đừng ai giành!"

Một nhát, một nhát, một nhát!

Giữa đám điên cuồng gào thét cầu sinh, dường như một ai để ý đến sự khác thường ở đây, Cũng ai để ý rằng, khoảnh khắc bọn họ vì mạng sống mà điên cuồng, một bóng tóc điểm bạc, đang trong im lặng mà gắng gượng chịu đựng mười ba nhát dao.

"Tại ?! Tại ngươi vẫn c.h.ế.t?!"

Tả Đồng mặt mày dữ tợn gầm thét.

Khi m.á.u tươi đỏ thẫm lan tràn mảnh đất tuyệt vọng, khi ngọn lửa hừng hực thiêu rụi ranh giới cuối cùng của nhân tính, trong cái địa ngục ồn ào nơi chúng sinh tranh giành sự sống ...

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

Sự trầm mặc của lão nhân , đinh tai nhức óc.

 

 

 

 

Loading...