Ta Không Phải Hí Thần - Chương 130: Khủng hoảng lan tràn

Cập nhật lúc: 2025-11-23 14:46:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lời thỉnh cầu của Triệu thúc, Trần Linh cũng suy nghĩ nhiều nữa.

Trước đó, lúc ăn sáng ngoài trời, Triệu thúc ám chỉ với Trần Linh, hy vọng thể nể tình nghĩa thời thơ ấu, chiếu cố Triệu Ất một chút... Triệu Ất thương, thật sự khiến lão vô cùng sợ hãi.

Lão nhân gia thà rằng buông bỏ mặt mũi và tôn nghiêm, biến ám chỉ thành thẳng, cầu xin Trần Linh che chở cho Triệu Ất, việc cũng hợp tình hợp lý.

Trần Linh đồng ý. Đối với bây giờ mà , sắp xếp cho Triệu Ất một chức vụ trong hệ thống chấp pháp là chuyện gì khó khăn, chỉ là chuyện một câu mà thôi.

Nghe Trần Linh đồng ý, Triệu thúc như trút gánh nặng ngàn cân, cả nhẹ nhõm ít. Lão ngừng lời cảm ơn với Trần Linh, thậm chí đem bộ cửa hàng điểm tâm của tặng cho , nhưng đều Trần Linh từ chối.

"Chỉ là tiện tay mà thôi."

Trần Linh khoát tay áo.

Trần Linh xong, liền từ biệt Triệu thúc, trực tiếp về nhà .

Phía cánh cửa đ.á.n.h bóng, Ánh đèn dầu hỏa leo lét lay động trong phòng, Triệu Ất quấn băng vải dựa tường, đôi mắt hoe đỏ.

Trên con phố mờ tối, một gã đàn ông kéo xe tay, bước nhanh về phía núi sương mù dày đặc.

"Còn bao lâu nữa mới tới?"

Trên xe kéo, một phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi ôm trong lòng một đứa bé hãy còn quấn tã, khẽ hỏi.

Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi

Gã đàn ông dùng chiếc khăn vắt cổ lau mồ hôi, đầu đáp:

"Nhanh thôi, một giờ nữa..."

"Được."

"Này lão , giữa đêm hôm thế , cô đến Khu Hai gì?"

"Con bệnh ... Chắc là do lũ quái vật dọa sợ."

Người phụ nữ đau khổ sờ lên cái đầu nóng hổi của đứa bé trong lòng, "Các phòng khám ở Khu Ba đều chật ních , bác sĩ thèm khám cho, cho nên..."

"Cho nên, cô vượt khu đưa con khám bệnh?"

Gã đàn ông gật đầu, "Cô vững nhé, sẽ nhanh hơn chút nữa, sức khỏe của đứa bé quan trọng hơn."

Nói xong, gã đàn ông c.ắ.n răng tăng tốc một nữa, mồ hôi như mưa tuôn xuống , kéo chiếc xe tay lao nhanh về phía Khu Hai.

Chạy hết tốc lực hơn mười phút, thể lực của gã đàn ông dần cạn kiệt. Gã kéo chiếc xe tay con đường hoang vắng, xung quanh sương mù dày đặc, trong tầm mắt chỉ một màu trắng xóa.

"Sư phụ, ông chắc chúng đúng đường ?"

Người phụ nữ chút lo lắng hỏi.

"Cô yên tâm, con đường cả trăm , nhắm mắt cũng nhầm ."

" ở đây yên tĩnh thế ?"

"Nửa đêm , ngủ cả chứ ?"

Gã đàn ông , đột nhiên thấy chân trượt , cả loạng choạng ngã sõng soài đất, nhịn kêu "ái ui" một tiếng.

"Ông chứ?"

"Không ... Trên mặt đất là thứ gì , thấy nhớp nháp thế?"

Gã đàn ông lẩm bẩm một tiếng, hai tay chống đất dậy. Ngọn đèn dầu treo xe kéo khẽ lay động. Hai tay gã nắm lấy tay cầm xe, đang định tiếp tục tới thì cả đột nhiên sững tại chỗ.

Không từ lúc nào, hai tay của gã đỏ rực một màu.

"Máu?"

Người phụ nữ nhịn kinh hô một tiếng, chỉ chân gã .

Gã đàn ông cúi đầu xuống, phát hiện từ lúc nào, con đường chân thấm đẫm m.á.u tươi. Gã kinh ngạc ngẩng đầu, cầm ngọn đèn dầu xe kéo về phía . Ánh đèn dầu mờ ảo xua tan bóng tối trong sương mù dày đặc, một hình thù trông giống như ngọn đồi nhỏ dần hiện mắt gã.

"Cái ... cái cái cái ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-130-khung-hoang-lan-tran.html.]

Đồng t.ử của gã đàn ông bất giác giãn . Trong bóng tối mờ ảo, từng cánh tay gãy đan xen cắm ngọn đồi, giống như những bụi gai mọc lên. Ở giữa là những chiếc đầu lâu vỡ nát chất chồng lên , tựa như dùng tóc và nội tạng xâu chuỗi tạo thành một ngọn đồi xác. Một con mắt rơi khỏi hốc một bàn tay gãy nắm lấy, đang chằm chằm gã đàn ông...

Giờ khắc , tim gã đàn ông như ngừng đập. Gã há hốc miệng, cả theo bản năng ngã ngửa đất, kinh hãi bò dậy.

Không từ khi nào, bộ Khu Hai chìm bóng tối c.h.ế.t chóc... Chỉ một ngọn núi thây cao mấy trăm thước, sừng sững giữa biển máu.

"Bên ngoài tiếng gì ?"

Tịch Nhân Kiệt đang sắp xếp tài liệu của các nhân viên gặp nạn trong phòng việc đột nhiên ngẩng đầu, về phía cửa sổ nơi đột nhiên trở nên ồn ào, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

"Tịch trưởng quan, xảy chuyện !"

Một chấp pháp vội vàng từ bên ngoài.

"Có một kéo xe tay đưa đến Khu Hai, phát hiện bộ trong khu đều g.i.ế.c sạch, còn chất thành một núi thây..."

"Cái gì?!"

Tịch Nhân Kiệt đột nhiên bật dậy khỏi ghế, "Khu Hai tàn sát sạch?"

"Không chỉ Khu Hai, chúng còn cử đến Khu Bốn một chuyến, cũng gần như còn ai sống sót..."

Sắc mặt Tịch Nhân Kiệt lập tức đổi. Hắn trong phòng việc, trái tim chìm xuống đáy cốc... Phạm vi của Hôi Giới giao hội , bao trùm cả ba khu vực lớn ? Không, đây mới chỉ là những nơi phát hiện, mấy khu lớn xa xôi hơn khi cũng gặp chuyện .

Nếu là như , thì quy mô của t.h.ả.m họa thật sự vượt xa tưởng tượng, tuyệt chỉ đơn giản là một Khu Ba.

Đột nhiên, Tịch Nhân Kiệt nhớ tới suy đoán của Trần Linh hôm nay, sắc mặt bắt đầu tái mét.

"Phía dân chúng thế nào ?"

"Đang hoảng loạn."

Người chấp pháp nuốt nước bọt, "Tin tức lan truyền quá nhanh, tuy phần lớn vẫn tin, nhưng nhiều tự ý đến Khu Hai và Khu Bốn để kiểm chứng... Không bao lâu nữa, sẽ xác thực ."

"Hỏng ..."

Tịch Nhân Kiệt rõ, một khi dân chúng sự thật, chắc chắn sẽ rơi hoảng loạn, trật tự khó khăn lắm mới duy trì sẽ sụp đổ.

Hắn khoác vội chiếc áo khoác đen của , vội vàng ngoài.

Vừa bước khỏi cổng chính của tổng bộ, liền thấy chạy loạn bên ngoài, la hét. Những con đường ở Khu Ba vốn chìm giấc ngủ, giờ phút lượt sáng đèn đuốc... Cả khu vực dường như nỗi sợ hãi dần dần đ.á.n.h thức.

"Lão Hán họ Lý ư? E là lão đang ?"

" , cả một khu lớn đều g.i.ế.c sạch, chất thành núi thây? Đừng vô lý quá."

"Là thật! Cậu Hai nhà mới chạy đến xem, suýt nữa thì dọa c.h.ế.t khiếp. Nghe lúc chạy về, còn thấy tiếng quái vật gầm rú đường phố Khu Hai!"

"Khu Bốn hình như cũng còn ai ? Phạm vi tấn công của tai ương lớn đến ??"

"Nói như , lũ quái vật vẫn còn ở Khu Hai và Khu Bốn, thể xông Khu Ba của chúng bất cứ lúc nào?"

Càng lúc càng nhiều dân cư đ.á.n.h thức giữa đêm khuya. Bọn họ vốn thoát khỏi cửa tử, tin , sắc mặt lập tức trắng bệch. Họ tụ tập bàn tán xôn xao, nỗi hoảng loạn từng bắt đầu lan nhanh.

"Không thể để tình hình tiếp diễn thế ."

Sắc mặt Tịch Nhân Kiệt vô cùng nghiêm trọng, "Phải trấn an lòng dân ... Cố gắng tập hợp hết mức thể, sẽ phụ trách..."

Lời Tịch Nhân Kiệt còn dứt, một chấp pháp liền vội vàng chạy từ trong tổng bộ, "Thành Cực Quang bên gửi tin nhắn đến!"

"Cái gì?!"

Hai mắt Tịch Nhân Kiệt sáng lên, "Nói gì?"

"Không ... Tin nhắn đó, chỉ ngài mới quyền ."

 

 

 

 

Loading...