Ta Không Phải Hí Thần - Chương 129: Lời thỉnh cầu của Triệu thúc
Cập nhật lúc: 2025-11-23 14:46:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tình hình Ba khu hiện giờ, cư dân phố Hàn Sương đương nhiên là rõ như ban ngày.
Bọn họ qua những con đường khác, cũng tới phòng khám bệnh, rõ thương vong ở những con đường khác t.h.ả.m khốc đến mức nào, chẳng khác gì địa ngục trần gian. Còn bọn họ thì may mắn hơn, thiếu tay cụt chân, ai tính mạng nguy kịch, thậm chí phần lớn gia đình đều bình an vô sự... Tất cả những điều đều nhờ ơn Trần Linh.
Bọn họ đến cảm ơn Trần Linh, nhưng chút dám, dù ấn tượng mà Trần Linh để đó quá sâu đậm, chỉ cần vị liếc họ một cái, trong lòng họ run lên bần bật.
Cảnh cũng lọt mắt Trần Linh, những hàng xóm mặt mày đầy vẻ rối rắm, ánh mắt né tránh, khỏi cảm thấy buồn .
Đương nhiên, cũng hứng thú lên đó nhận công, mà cứ thế giữ vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục tự tuần tra, coi những xung quanh như khí, chiếc áo khoác màu đen một lay động con đường vắng .
cuối cùng, vẫn gan lớn đầu, trực tiếp tiến về phía Trần Linh... Nhìn rõ khuôn mặt đó, Trần Linh trong lòng chút kinh ngạc.
Người đầu tiên lấy hết can đảm bước tới ai khác chính là Hứa lão bản, chủ tiệm quản lý linh cữu và mai táng ở hậu sơn, từng dọa ngất đây.
Chỉ thấy Hứa lão bản xách một cái túi ni lông, vẻ mặt phức tạp đến mặt Trần Linh, khẽ nhíu mày, tự nhiên dừng bước.
"Hứa lão bản, chuyện gì ?"
Trần Linh bình tĩnh lên tiếng.
"Trần trưởng quan, mặt cả nhà già trẻ chúng , cảm tạ ơn cứu mạng của ngài."
Hứa lão bản trịnh trọng :
"Đây là chút tấm lòng của chúng , xin ngài nhận lấy."
Vừa , Hứa lão bản đưa túi ni lông trong tay cho Trần Linh, khóe miệng giật giật một cách kín đáo, cần mở , cũng đoán bên trong chứa thứ gì.
"Biết ."
Trần Linh thầm thở dài trong lòng, vẫn kiên nhẫn nhận lấy túi đồ hình trái xoan , nguyên liệu nấu ăn dự trữ trong nhà bây giờ, e rằng đủ ăn đến sang năm.
Có Hứa lão bản đầu, ngày càng nhiều cư dân lấy hết can đảm tiến lên, trong tay hoặc là xách một túi vịt tâm hình trái xoan, hoặc là cầm một ít thịt thú rừng còn tươi máu, kỳ lạ hơn nữa là mấy tờ giấy ghi nợ, đó :
"Thiếu trưởng quan Trần Linh ba cân tim thú, trong vòng năm ngày trả"...
Đường còn vài mét, hai tay Trần Linh xách đầy đồ, đành về nhà cất một chuyến mới tiếp tục tuần tra. khi đến phố Hàn Tuyết sát vách, một nhóm nữa kéo đến tặng quà.
Chẳng gì bất ngờ, hẳn là đám ở phố Hàn Sương lắm lời nhiều chuyện, lộ "sở thích" của .
Trần Linh trong lòng chút bất đắc dĩ, khi thu dọn xong tất cả thứ, tuần tra hết các quảng trường, đêm cũng khuya. Hắn kéo lê thể mệt mỏi về đến cửa nhà, phát hiện con phố đối diện vốn yên tĩnh, chỉ một tiệm điểm tâm vẫn còn sáng đèn.
Hắn do dự một chút, vẫn về phía cửa tiệm. Vừa đến cửa, liền thấy một tràng kêu la t.h.ả.m thiết từ bên trong vọng :
"Thằng nhóc thối! Ta bảo ngươi chịu đựng một chút!"
"A a a... Đau quá cha ơi, đau thật đấy! Cha chắc là lấy nhầm t.h.u.ố.c ?"
"Cha ngươi đây hồi trẻ cũng từng tự học y thuật, đến cồn i-ốt mà còn cầm nhầm ? Ráng chịu , khử trùng thì đau chứ."
"Nhẹ tay chút, nhẹ chút, nhẹ chút... A a a a!"
Trần Linh đẩy cửa bước , liền thấy Triệu Ất đang cởi trần bàn, vết đao dữ tợn lưng gã trông đến rợn .
Lúc , sắc mặt Triệu Ất trắng bệch, ngừng kêu la t.h.ả.m thiết, Triệu thúc đầu đầy mồ hôi tay cầm cồn i-ốt khử trùng cho gã, giấu vẻ đau lòng, nhưng dù , vẫn nghiến răng cứng rắn mắng:
"Bây giờ đau hả?! Ngươi mọc mấy lá gan mà dám liều mạng với chấp pháp hả? Đau ! Đau c.h.ế.t ngươi cho !"
Nghe tiếng cửa đẩy , Triệu Ất thấy rõ tới, tiếng kêu lập tức im bặt.
Hắn trợn tròn mắt Trần Linh, cố nén đau đớn, quả thực kêu thêm một tiếng nào, giống như một con vịt bướng bỉnh cố nghển cổ.
"A Linh ! Ngươi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-129-loi-thinh-cau-cua-trieu-thuc.html.]
Triệu thúc thấy Trần Linh, vội vàng lo lắng hỏi:
"Giao chiến với đám quái vật , thương ? Có nghiêm trọng ?"
"Ta ."
Ánh mắt Trần Linh một nữa rơi xuống Triệu Ất, gã rõ ràng chút chịu nổi nữa, phát từng tiếng rên rỉ đau đớn.
"Không đến phòng khám bệnh ?"
"Ai... Phòng khám bệnh đông nghẹt , thấy những vết thương còn nặng hơn, nên nữa."
Triệu thúc lau mồ hôi trán, cuối cùng ông cũng khử trùng xong, bắt đầu cẩn thận băng bó cho Triệu Ất:
"May mà cũng học qua chút y thuật, xử lý vết thương đơn giản vẫn ."
Có thể thấy Triệu thúc quả thực nền tảng y thuật, quá trình băng bó thuận lợi. Triệu Ất băng bó như cái bánh chưng bàn, trông như một cái thây khô đ.á.n.h mất ước mơ.
Triệu thúc thở phào một nhẹ nhõm, ông con trai , trong mắt hiện lên vẻ phức tạp... Ông đến mặt Trần Linh.
"A Linh, Triệu thúc ngoài chuyện với ngươi vài câu."
Trần Linh tuy ngạc nhiên, nhưng cũng từ chối, mà theo chân Triệu thúc ngoài đường.
Triệu thúc đầu liếc trong phòng, tiện tay đóng cửa . Trên con phố tĩnh mịch, tối tăm, chỉ vài tia sáng leo lét của đèn dầu từ cánh cửa kính mờ khẽ lọt , im lìm chập chờn.
"Sao ?"
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Trần Linh hỏi.
"A Linh ... Thúc cũng chỉ Tiểu Ất là đứa con duy nhất."
Triệu thúc chua xót mở lời:
"Tiểu Ất từ nhỏ tính tình bướng bỉnh, việc lỗ mãng, vốn chỉ mong tìm cho nó một công việc định, đừng gây chuyện gì lớn là ... , nó thật sự sợ c.h.ế.t khiếp.
Ta bây giờ nghĩ vẫn còn thấy sợ, cứ luôn nghĩ, nhát đao của tên chấp pháp nếu đ.â.m chệch, mà cắm tim Tiểu Ất... Thì thằng bé , cũng giống như những cái xác ngoài đường , bao giờ về nữa..."
Trần Linh cúi đầu Triệu thúc, mắt ông rõ ràng đỏ hoe, hít sâu mấy mới miễn cưỡng định tâm trạng, tiếp tục :
"A Linh, đời thúc cũng sống đủ , suy nghĩ gì khác, chỉ mong Tiểu Ất thể bình an... Ngươi từ nhỏ thông minh, chững chạc, bây giờ là chấp pháp quan của Ba khu chúng , là nhân vật chỉ cần giậm chân một cái là thể rung chuyển cả Ba khu . Ta ... Ta nhờ ngươi xem thể dùng chút quan hệ, sắp xếp cho Tiểu Ất đến bên cạnh ngươi ?
Ngày thường ngươi sai bảo nó thế nào thì cứ sai bảo, cũng cần cho nó chức quan gì, thậm chí danh phận chấp pháp cũng , dù cho đưa nó đến bộ phận của các ngươi chân giữ cửa, công việc giấy tờ gì đó cũng xong... Ta chỉ nó ở bóng của ngươi, coi như cũng chỗ dựa."
Lưng Triệu thúc càng lúc càng cong xuống, ông mắt Trần Linh, gương mặt đầy nếp nhăn ngập tràn vẻ thành khẩn và cầu xin. Đây là một bậc trưởng bối đang gạt bỏ hết thảy tôn nghiêm để cầu xin một vãn bối.
"Nếu việc khó ngươi, thì cứ coi như thúc từng nhắc đến."
Thấy Trần Linh mãi trả lời, Triệu thúc cố nặn một nụ gượng gạo:
"Thúc chỉ là... chỉ là thuận miệng thôi."
Trần Linh nghiêng đầu, thấy cánh cửa kính mờ, một bóng đang xổm ở góc tường, dường như đang cẩn thận lén.
Hắn như thấy, thu hồi ánh mắt, bình tĩnh gật đầu.
"Được."