Ta Không Phải Hí Thần - Chương 128: Thẩm Phán Khôi Thủ
Cập nhật lúc: 2025-11-23 14:46:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Đã qua nửa giờ ."
Bên ngoài thành Cực Quang, Hàn Mông đồng hồ, lông mày nhíu chặt , "Thành Cực Quang vì vẫn động tĩnh gì? Ngươi thật sự truyền tin tức về tổng bộ ?"
"Truyền , ngươi tận mắt thấy ?"
Chấp pháp quan canh gác ở cửa nhịn đáp lời.
Ánh mắt Hàn Mông vô cùng lạnh lẽo, đúng là tận mắt thấy đối phương truyền tin, nhưng căn cứ mức độ nghiêm trọng của chuyện , thành Cực Quang lẽ phản ứng từ sớm mới đúng, lý nào qua lâu như mà vẫn yên tĩnh đến thế.
Ngay lúc Hàn Mông đang suy nghĩ xem nên trực tiếp xông cửa thành , một tiếng động trầm thấp như sấm rền vang lên, theo đó là bụi đất bay mù mịt, cánh cổng thành nặng nề từ từ mở .
Phía cánh cổng, chỉ một bóng .
Đó là một chấp pháp quan cũng mặc áo khoác màu đen, mái tóc bạc trắng già nua bù xù như bờm sư tử, tà áo bay phấp phới trong gió, bảy đường vân màu bạc lấp lánh rạng rỡ ánh mặt trời.
Khoảnh khắc thấy , mấy vị chấp pháp quan mặt ở đây đồng thời trừng lớn mắt, ngay cả Hàn Mông cũng chấn động trong lòng, ánh mắt về phía tràn đầy vẻ khó hiểu...
Chấp pháp quan bảy vạch, bộ thành Cực Quang chỉ năm vị, mỗi một đều quyền cao chức trọng, là những nhân vật mà thường khó lòng tiếp xúc , cho dù là mấy vị chấp pháp quan lớn lên ở thành Cực Quang từ nhỏ , cũng từng thấy tôn dung của bất kỳ vị nào.
Mà bây giờ, một vị chấp pháp quan bảy vạch, cứ như xuất hiện ở cổng thành.
"Ngươi chính là Hàn Mông?"
Vị chấp pháp quan bảy vạch đó liếc Hàn Mông, nhàn nhạt cất lời.
"Phải."
"Lão hủ Cô Uyên đón ngươi thành."
Cô Uyên ?
Đôi mắt Hàn Mông khẽ co , cái tên quá đỗi quen thuộc, ông là vị thất giai duy nhất của con đường Thẩm Phán trong thành Cực Quang, cũng là Thẩm Phán khôi thủ đương thời.
Từ mấy năm , khi mới bước chân con đường Thẩm Phán , từng qua đại danh của Cô Uyên, ông chấp chưởng Thẩm Phán Đình của thành Cực Quang, quyền thẩm phán cao nhất đối với tranh chấp và tội ác, là ở vị trí cao nhất trong hệ thống tư pháp của thành Cực Quang.
Giờ phút , vị nhân vật tựa như truyền kỳ , mà đích đến cổng thành, đón thành?
Ánh mắt của mấy vị chấp pháp quan còn về phía Hàn Mông tràn ngập sự ngưỡng mộ, bọn họ hiểu, vì một vị chấp pháp quan đến từ khu ba, thể khiến cho Cô Uyên lão nhân gia trịnh trọng đến ?
"... Vào thành?"
Trong lòng Hàn Mông tuy kinh ngạc, nhưng lúc càng thấy khó hiểu nhiều hơn.
Bản chỉ đến để truyền tin cho khu ba, mà kinh động đến một nhân vật tầm cỡ như Cô Uyên, nhất thời, cũng rõ thái độ của thành Cực Quang đối với khu ba rốt cuộc là như thế nào.
Cô Uyên nhàn nhạt một cái, xoay bên trong thành Cực Quang.
Hàn Mông do dự một chút, cuối cùng vẫn theo.
Mấy vị chấp pháp quan giữ thành , lặng lẽ đóng cổng thành , theo một tiếng động trầm thấp vang lên, tòa thành trì tọa lạc tại nội địa của cực quang giới vực , một nữa rơi trạng thái phong tỏa.
"Cô Uyên tiền bối, chúng đang ?"
"Tổng bộ."
Cô Uyên trả lời vô cùng ngắn gọn.
Nghe đến đây, Hàn Mông chần chừ một lát, vẫn mở miệng hỏi:
"Tình hình ở khu ba tuy nghiêm trọng, nhưng hẳn là vẫn đến mức kinh động đến lão nhân gia ngài chứ?"
Cô Uyên trả lời, chỉ im lặng về phía tổng bộ, Hàn Mông theo sát phía ông , lông mày càng nhíu càng chặt...
"Chúng nhiều xin kết nối thông tin với thành Cực Quang, nhưng đều nhận hồi âm, vốn tưởng rằng là do sương mù dày đặc gây nhiễu loạn tín hiệu, nhưng thành Cực Quang dường như cũng sương mù bao phủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/ta-khong-phai-hi-than/chuong-128-tham-phan-khoi-thu.html.]
Hàn Mông ngẩng đầu bầu trời trong xanh của thành Cực Quang, cực quang mỹ lệ tuyệt trần đang trôi chảy đó.
"Tiền bối, các ngài thật nhận lời cầu cứu của khu ba, đúng ?"
Cô Uyên vẫn im lặng như cũ.
Cuối cùng, Hàn Mông dừng bước, hít sâu một , vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
"Thành Cực Quang... từ bỏ bảy đại khu ?"
Thân hình Cô Uyên khựng một chút.
"Ngươi là, thành Cực Quang sẽ gây bất lợi cho Mông ca?"
Tịch Nhân Kiệt lúc lắc đầu, "Không, điều vô nghĩa, khoan hãy bọn họ bỏ rơi bảy đại khu , Mông ca dù cũng là một chấp pháp quan ngũ giai, cho dù đặt ở thành Cực Quang cũng là nhân tài kiệt xuất, bọn họ tại tay với Mông ca? Mông ca chứng minh tiềm lực của , sớm còn là tân binh mặc c.h.é.m g.i.ế.c năm nào nữa."
Trần Linh há to miệng, còn gì đó.
"Trần Linh, ngươi nghĩ nhiều quá ."
Tịch Nhân Kiệt nghiêm nghị về phía , "Nhiệm vụ mà Mông ca giao cho chúng khi , chính là duy trì trật tự của khu ba, hiện tại khu ba đủ loạn , cần thiết gieo rắc nỗi sợ hãi vô nghĩa."
Hai chữ trong sạch thần thiếp nói cũng chán rồi
Trần Linh thẳng một lát, bất đắc dĩ lắc đầu, "Hy vọng là nghĩ nhiều thật..."
Những điều thực chất chỉ là suy đoán của Trần Linh, bất kỳ bằng chứng nào, nhưng kể từ lúc thấy cảnh tượng xảy ở phòng khám bệnh , suy đoán cứ lởn vởn trong đầu xua ... Hắn thậm chí bắt đầu suy nghĩ, nếu như thành Cực Quang thật sự từ bỏ bảy đại khu, nên gì? Hắn mới thể sống sót?
Trần Linh bậc thang chân, suy nghĩ xuất thần, Tịch Nhân Kiệt thấy , vỗ vỗ vai .
"Trần Linh, ngươi cần tự ép chặt quá, thiên phú của ngươi thua kém Brehemoth ca , sớm muộn gì cũng sẽ thành Cực Quang... Có lẽ đợi đến khi ngươi trong thành sẽ phát hiện , khu ba chẳng qua chỉ là một tấm ván cầu rách nát, các ngươi thuộc về nơi ."
Trần Linh sự ngưỡng mộ khó nén trong lời của Tịch Nhân Kiệt, khỏi hỏi :
"Thành Cực Quang, thật sự đến ?"
"Tốt, đương nhiên là ."
Tịch Nhân Kiệt về một hướng nào đó trong sương mù dày đặc, kiên định gật đầu, "Mặc dù từng đến đó, nhưng nơi đó tuyệt đối giống như khu ba... Đó là một thế giới tựa như thiên đường, lẽ chỉ khi đến đó, mới coi là cuộc sống thực sự."
"Vậy tại ngươi ?"
"Ta?"
Tịch Nhân Kiệt khổ một tiếng, "Ta cũng ngươi Mông ca, con đường của bình thường, thiên phú càng kém cỏi, từ nhất giai lên nhị giai cũng mất ba năm... Ta dựa cái gì để thành Cực Quang?"
Tịch Nhân Kiệt dường như tiếp tục chủ đề nữa, xua tay :
"Được , nên tuần tra tiếp đây... Con phố phía tây giao cho ngươi."
Nói xong, trực tiếp thẳng về phía con phố ở hướng đông, chiếc áo khoác màu đen di chuyển những con đường bừa bộn, dần dần biến mất trong màn sương mù mờ ảo.
Trần Linh thấy cũng ở thêm, xoay về hướng phố Hàn Sương.
Dọc theo con đường , khắp nơi đều là những cánh cửa nhà tan hoang, những vết m.á.u thể nào gột sạch, cùng những cư dân kéo lê chân gãy hoặc tay cụt đang rống bên đường, vết thương của bọn họ đến nỗi chí mạng, nên đều phòng khám bệnh đuổi , đành tự chữa trị một cách vụng về, chuyên nghiệp.
Ánh mắt Trần Linh lướt qua bọn họ, tiếp tục tiến lên, mãi cho đến khi đến gần khu vực phố Hàn Sương, phảng phất như từ thời đại chiến tranh bước sang thời đại hòa bình.
Không những cư dân thiếu tay cụt chân, quá nhiều nhà cửa đổ nát, thậm chí trong khí cũng nhiều mùi m.á.u tươi, Trần Linh hít một thật sâu khí trong lành, từ từ thở ... Quả nhiên, tổn thất của phố Hàn Sương so với các quảng trường khác, xem như là nhỏ.
Theo Trần Linh phố Hàn Sương, tiếng huyên náo từ bên đường truyền đến, từng dân thận trọng mở cửa phòng, Bọn họ nấp ở cửa, ánh mắt về phía Trần Linh tràn đầy vẻ cảm kích.